[Thập Niên 70] Mang Con Đi Tái Giá, Anh Chồng Quân Nhân Bất Ngờ Trở Về
Chương 40
2024-09-11 09:10:25
Hai người đi ra ngoài, đi một vòng mới phát hiện không có chỗ nào bán đồ uống lạnh, ngay cả nước lọc cũng không có. Nghĩ lại thì cũng chẳng ai dám bày trò trước cửa chính phủ.
Ngay khi Hứa Tuế Ninh tưởng rằng phải thất vọng mà về thì Ôn Địch đi xa hơn một chút, phát hiện ở đằng xa có một quầy bán dưa hấu nhỏ.
"Bên kia có người bán dưa hấu, hay là chúng ta mua một quả dưa hấu về giải khát đi."
"Ừ, được."
Hứa Tuế Ninh gật đầu.
Hai người cùng nhau đi về phía quầy bán dưa hấu. Người mua dưa hấu khá đông, chủ quầy đang bận rộn cắt dưa hấu cho mọi người, đến chào hàng cũng không kịp.
Hứa Tuế Ninh nhìn hàng dài người xếp hàng lại nhíu mày. Phải xếp hàng đến bao giờ mới đến lượt?
"Ninh Ninh cô ở đây đợi đi, đừng qua đó. Tôi xếp hàng là được."
Ôn Địch bảo cô đợi ở bên cạnh, còn mình thì đi xếp hàng ở cuối. Hứa Tuế Ninh đứng mỏi chân, liền ngồi xuống một tảng đá trông có vẻ sạch sẽ ở bên cạnh để đợi.
Chủ quầy bán dưa hấu làm việc rất nhanh, không lâu sau đã đến lượt Ôn Địch.
"Muốn mua quả nào?" Chủ quầy hỏi.
Ôn Địch ngồi xuống chọn một quả tròn nhất, dùng tay gõ nhẹ, nghe thấy tiếng "đùng đùng" mới cầm quả dưa hấu đưa cho chủ quầy.
"Tôi muốn quả này, phiền anh cắt giúp tôi."
"Được."
Chủ quầy vui vẻ nhận lấy, cân xong thì cầm dao cắt dưa, nhanh chóng cắt cả một quả dưa hấu tròn vo thành những miếng nhỏ đều nhau. Anh ta từ trên cột nhỏ bên cạnh quầy hàng giật mạnh một chiếc túi ni lông, nhanh tay đựng dưa hấu vào, đưa cho Ôn Địch.
Ôn Địch trả tiền, xách túi ni lông đi đến trước mặt Hứa Tuế Ninh, cười hỏi: "Có phải đợi lâu không?"
Nói rồi, anh lại lấy từ trong túi ra một miếng ngọt nhất đưa cho cô.
"Ăn một miếng giải khát trước."
"Cảm ơn."
Hứa Tuế Ninh vội vàng nhận lấy, đồng thời nói lời cảm ơn. Cô cúi đầu cắn hai miếng, dưa hấu vừa giòn vừa ngọt, rất ngon, chẳng mấy chốc cô đã ăn hết cả miếng dưa hấu. Ngẩng đầu lên mới thấy Ôn Địch đầy đầu mồ hôi, Hứa Tuế Ninh lập tức lấy khăn tay trong túi ra, đưa tay lau mồ hôi trên trán anh.
Mặt Ôn Địch đỏ bừng, ngay cả tai cũng đỏ ửng, cơ thể cứng đờ, nhìn khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp kia, tim anh đập thình thịch.
Bắt gặp ánh mắt của anh, Hứa Tuế Ninh mới bàng hoàng nhận ra điều gì đó, cô hơi ngập ngừng rụt tay lại, giải thích một cách khô khan.
"Quen lau cho Duệ Duệ rồi."
Cô nắm chặt khăn tay, vẻ mặt cũng có chút không tự nhiên.
"Không sao, tôi thích cô lau cho tôi."
Ôn Địch mặt đỏ nhưng đôi mắt lại sáng ngời nhìn cô, trong đôi đồng tử đen láy phản chiếu hình bóng xinh đẹp của cô.
Hứa Tuế Ninh nhìn vành tai đỏ đến mức gần như nhỏ máu của anh, trong lòng cũng có chút cảm giác khác lạ. Cô mấp máy môi, không biết nên nói gì.
Ôn Địch cũng có chút bực bội, không biết lời mình nói có hơi đột ngột không. Nhưng nhất thời anh cũng không biết phải làm thế nào để cứu vãn.
Hai người đột nhiên rơi vào một sự im lặng kỳ lạ, nhìn nhau mà không nói nên lời.
Hứa Tuế Ninh nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt đang bối rối, trong lòng hơi rung động. Có lẽ cô sẽ không bao giờ thích một người nào đó như thích Thẩm Quân Ngật nữa.
Ngay khi Hứa Tuế Ninh tưởng rằng phải thất vọng mà về thì Ôn Địch đi xa hơn một chút, phát hiện ở đằng xa có một quầy bán dưa hấu nhỏ.
"Bên kia có người bán dưa hấu, hay là chúng ta mua một quả dưa hấu về giải khát đi."
"Ừ, được."
Hứa Tuế Ninh gật đầu.
Hai người cùng nhau đi về phía quầy bán dưa hấu. Người mua dưa hấu khá đông, chủ quầy đang bận rộn cắt dưa hấu cho mọi người, đến chào hàng cũng không kịp.
Hứa Tuế Ninh nhìn hàng dài người xếp hàng lại nhíu mày. Phải xếp hàng đến bao giờ mới đến lượt?
"Ninh Ninh cô ở đây đợi đi, đừng qua đó. Tôi xếp hàng là được."
Ôn Địch bảo cô đợi ở bên cạnh, còn mình thì đi xếp hàng ở cuối. Hứa Tuế Ninh đứng mỏi chân, liền ngồi xuống một tảng đá trông có vẻ sạch sẽ ở bên cạnh để đợi.
Chủ quầy bán dưa hấu làm việc rất nhanh, không lâu sau đã đến lượt Ôn Địch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Muốn mua quả nào?" Chủ quầy hỏi.
Ôn Địch ngồi xuống chọn một quả tròn nhất, dùng tay gõ nhẹ, nghe thấy tiếng "đùng đùng" mới cầm quả dưa hấu đưa cho chủ quầy.
"Tôi muốn quả này, phiền anh cắt giúp tôi."
"Được."
Chủ quầy vui vẻ nhận lấy, cân xong thì cầm dao cắt dưa, nhanh chóng cắt cả một quả dưa hấu tròn vo thành những miếng nhỏ đều nhau. Anh ta từ trên cột nhỏ bên cạnh quầy hàng giật mạnh một chiếc túi ni lông, nhanh tay đựng dưa hấu vào, đưa cho Ôn Địch.
Ôn Địch trả tiền, xách túi ni lông đi đến trước mặt Hứa Tuế Ninh, cười hỏi: "Có phải đợi lâu không?"
Nói rồi, anh lại lấy từ trong túi ra một miếng ngọt nhất đưa cho cô.
"Ăn một miếng giải khát trước."
"Cảm ơn."
Hứa Tuế Ninh vội vàng nhận lấy, đồng thời nói lời cảm ơn. Cô cúi đầu cắn hai miếng, dưa hấu vừa giòn vừa ngọt, rất ngon, chẳng mấy chốc cô đã ăn hết cả miếng dưa hấu. Ngẩng đầu lên mới thấy Ôn Địch đầy đầu mồ hôi, Hứa Tuế Ninh lập tức lấy khăn tay trong túi ra, đưa tay lau mồ hôi trên trán anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt Ôn Địch đỏ bừng, ngay cả tai cũng đỏ ửng, cơ thể cứng đờ, nhìn khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp kia, tim anh đập thình thịch.
Bắt gặp ánh mắt của anh, Hứa Tuế Ninh mới bàng hoàng nhận ra điều gì đó, cô hơi ngập ngừng rụt tay lại, giải thích một cách khô khan.
"Quen lau cho Duệ Duệ rồi."
Cô nắm chặt khăn tay, vẻ mặt cũng có chút không tự nhiên.
"Không sao, tôi thích cô lau cho tôi."
Ôn Địch mặt đỏ nhưng đôi mắt lại sáng ngời nhìn cô, trong đôi đồng tử đen láy phản chiếu hình bóng xinh đẹp của cô.
Hứa Tuế Ninh nhìn vành tai đỏ đến mức gần như nhỏ máu của anh, trong lòng cũng có chút cảm giác khác lạ. Cô mấp máy môi, không biết nên nói gì.
Ôn Địch cũng có chút bực bội, không biết lời mình nói có hơi đột ngột không. Nhưng nhất thời anh cũng không biết phải làm thế nào để cứu vãn.
Hai người đột nhiên rơi vào một sự im lặng kỳ lạ, nhìn nhau mà không nói nên lời.
Hứa Tuế Ninh nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt đang bối rối, trong lòng hơi rung động. Có lẽ cô sẽ không bao giờ thích một người nào đó như thích Thẩm Quân Ngật nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro