Thập Niên 70: Mang Theo Dược Vương Xuyên Không
Phải Xử Lý Tô H...
2024-08-17 15:06:18
Đi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, đã ghi tên rồi thì không thể thay đổi, nếu từ chối đi xuống nông thôn, đó là không nghe lời lãnh đạo, tư tưởng đạo đức không qua.
Lúc đó đừng nói đến việc làm, không bị chỉ trích / đấu tố cũng đã là may mắn rồi.
Vì vậy, việc Tô Nguyệt Hi đi xuống nông thôn đã không thể thay đổi, muốn trở lại thành phố, hoặc là phải ốm đau về hưu, hoặc là có người trong thành phố giúp đỡ công việc, hoặc là chờ đến sau năm 1977 dựa vào kỳ thi đại học để trở lại thành phố.
Bây giờ còn bảy năm nữa mới đến năm 1977, Hứa Đình không hề biết, bà tức giận mắng: “Tất cả đều tại cái con Tô Hiểu Mai đáng băm vằm đó, biết trước sẽ nuôi ra một đứa vô ơn, lúc đầu mẹ không nên mềm lòng, đồng ý để bố con đưa nó về."
Khi Tô Hiểu Mai ba tuổi, bố mẹ cô ta gặp cướp khi đi ra ngoài, cả hai đều bị giết.
Ông bà Tô đều là người coi trọng con trai hơn con gái, không muốn nuôi báo cô Tô Hiểu Mai, nên họ định gửi Tô Hiểu Mai cho một ông già độc thân làm con gái.
Nhưng người đàn ông đó có tiếng tăm không tốt, Tô Đại Vĩ không muốn dòng máu duy nhất của em trai mình bị người khác ức hiếp, nên đã quyết định đưa Tô Hiểu Mai về nhà.
Lúc đó, Hứa Đình thấy thương Tô Hiểu Mai, nghĩ rằng chỉ thêm một đôi đũa nữa thôi, không phản đối.
Hứa Đình dám khẳng định, những năm qua, những gì Tô Nguyệt Hi có, Tô Hiểu Mai cũng có, bà đã coi Tô Hiểu Mai như con gái ruột của mình.
Kết quả là bà ấy không thể ngờ được, nuôi nấng bằng cả tấm lòng suốt mười mấy năm, cuối cùng lại nuôi phải một kẻ vô ơn, hại chính con gái ruột của mình.
"Hu hu... Con gái tội nghiệp của mẹ, sau này con phải làm sao đây?" Nghĩ đến việc Tô Nguyệt Hi phải đi xuống vùng quê chịu khổ, Hứa Đình càng nghĩ càng thấy xót xa, không kìm được nước mắt tuôn rơi.
Tô Nguyệt Hi sợ nhất là thấy người lớn khóc, vội vàng lau nước mắt cho Hứa Đình: “Mẹ, đừng khóc nữa, con chỉ là đi làm thanh niên trí thức, không phải đi chết, bây giờ quan trọng nhất là phải xử lý Tô Hiểu Mai."
Làm thanh niên trí thức cũng có không ít người chết, nhưng ngay khi suy nghĩ này lóe lên trong đầu Hứa Đình, bà đã vội vàng tát mình vài cái.
"Phì phì, đừng nói bậy, con nhất định sẽ bình an vô sự."
Tô Nguyệt Hi gật đầu như gà mổ thóc: “Dĩ nhiên, con chắc chắn sẽ không sao, chúng ta nói về Tô Hiểu Mai đi."
Lúc đó đừng nói đến việc làm, không bị chỉ trích / đấu tố cũng đã là may mắn rồi.
Vì vậy, việc Tô Nguyệt Hi đi xuống nông thôn đã không thể thay đổi, muốn trở lại thành phố, hoặc là phải ốm đau về hưu, hoặc là có người trong thành phố giúp đỡ công việc, hoặc là chờ đến sau năm 1977 dựa vào kỳ thi đại học để trở lại thành phố.
Bây giờ còn bảy năm nữa mới đến năm 1977, Hứa Đình không hề biết, bà tức giận mắng: “Tất cả đều tại cái con Tô Hiểu Mai đáng băm vằm đó, biết trước sẽ nuôi ra một đứa vô ơn, lúc đầu mẹ không nên mềm lòng, đồng ý để bố con đưa nó về."
Khi Tô Hiểu Mai ba tuổi, bố mẹ cô ta gặp cướp khi đi ra ngoài, cả hai đều bị giết.
Ông bà Tô đều là người coi trọng con trai hơn con gái, không muốn nuôi báo cô Tô Hiểu Mai, nên họ định gửi Tô Hiểu Mai cho một ông già độc thân làm con gái.
Nhưng người đàn ông đó có tiếng tăm không tốt, Tô Đại Vĩ không muốn dòng máu duy nhất của em trai mình bị người khác ức hiếp, nên đã quyết định đưa Tô Hiểu Mai về nhà.
Lúc đó, Hứa Đình thấy thương Tô Hiểu Mai, nghĩ rằng chỉ thêm một đôi đũa nữa thôi, không phản đối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Đình dám khẳng định, những năm qua, những gì Tô Nguyệt Hi có, Tô Hiểu Mai cũng có, bà đã coi Tô Hiểu Mai như con gái ruột của mình.
Kết quả là bà ấy không thể ngờ được, nuôi nấng bằng cả tấm lòng suốt mười mấy năm, cuối cùng lại nuôi phải một kẻ vô ơn, hại chính con gái ruột của mình.
"Hu hu... Con gái tội nghiệp của mẹ, sau này con phải làm sao đây?" Nghĩ đến việc Tô Nguyệt Hi phải đi xuống vùng quê chịu khổ, Hứa Đình càng nghĩ càng thấy xót xa, không kìm được nước mắt tuôn rơi.
Tô Nguyệt Hi sợ nhất là thấy người lớn khóc, vội vàng lau nước mắt cho Hứa Đình: “Mẹ, đừng khóc nữa, con chỉ là đi làm thanh niên trí thức, không phải đi chết, bây giờ quan trọng nhất là phải xử lý Tô Hiểu Mai."
Làm thanh niên trí thức cũng có không ít người chết, nhưng ngay khi suy nghĩ này lóe lên trong đầu Hứa Đình, bà đã vội vàng tát mình vài cái.
"Phì phì, đừng nói bậy, con nhất định sẽ bình an vô sự."
Tô Nguyệt Hi gật đầu như gà mổ thóc: “Dĩ nhiên, con chắc chắn sẽ không sao, chúng ta nói về Tô Hiểu Mai đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro