Chỉ Có Con Trai
Mễ Thải Đậu
2024-08-09 23:44:39
Kể từ khi sinh con trai, mẹ Bạch đã xoay chuyển được tình thế, có thể nói mẹ Bạch có hai khoảnh khắc nổi bật, một là khi bà ấy đã sinh được một cậu con trai sau khi sinh bốn cô con gái.
Hai là Nhị Nha, cũng chính là Bạch Tú, từ khi được gả vào công xã, cô ấy từ một cô gái nông thôn đã trở thành một nữ công nhân xưởng dệt, tuy là công việc tạm thời, nhưng thời buổi này kiếm được một công việc tạm thời cũng không hề dễ dàng! Nếu như không có quan hệ thì việc đó còn khó hơn lên trời.
Nếu không phải Cố Tranh bị hủy dung nên mới cưới Bạch Đào thì bà ấy cũng có thể lấy chuyện này ra để tự hào rồi.
Hai chuyện này thật sự khiến mẹ Bạch cảm thấy rất tự hào, lúc đầu cha mẹ chồng thấy bà ấy chỉ toàn sinh con gái, cho nên khi bọn họ phân gia, cha mẹ chồng đã vô cùng thiên vị cho những người con khác.
Thật có thể nói là nghèo khổ trắng tay, mặc dù nói là phân gia rồi nhưng cũng chẳng khá hơn lúc chưa phân gia, bởi vì hai vợ chồng bà ấy chẳng nhận được gì cả. Chỉ có một gian nhà tranh bị dột, được chia hai cái chén bị thủng lỗ, lúc đó bọn họ còn ăn cơm tập thể, cả nhà bọn họ chỉ có thể lần lượt đi lấy cơm ăn.
Cũng may là cha mẹ Bạch có năng lực, cho nên sau khi phân gia thì cuộc sống của bọn họ ngày một tốt hơn.
“Ừ, mấy thím đến rồi đây. Tam Nha vốn đã rất xinh đẹp, mới mấy ngày không gặp mà thím thấy Tam Nha lại xinh đẹp hơn rồi đó, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo hồng hào của con bé kìa, vừa nhìn đã biết con bé sống ở nhà chồng khá tốt.” Thím cả cười ha hả mà nói
“Đúng vậy, từ khi Tam Nha còn nhỏ, em đã nhìn thấy con bé là người có phúc khí, chị nói có phải không, còn không phải được gả vào nhà chồng tốt à.” Thím ba, thím tư nói những lời trái lương tâm, phụ họa theo thím cả.
Thím cả, thím ba và thím tư nói chuyện xong thì về nhà.
Đến giờ ăn, mẹ Bạch nói đúng, Bạch Điền Sinh canh thời gian rất chuẩn, cậu ta mồ hôi đầm đìa chạy về.
Bạch Đền Sinh còn chưa bước vào sân thì mọi người đã nghe thấy giọng nói của cậu ta: “Mẹ ơi, con về rồi, sắp khát chết rồi, mẹ mau mang nước đến cho con đi.”
Bạch Đào đang gọt khoai tây trong bếp, nghe thấy tiếng động thì cô thò đầu ra ngoài, vừa nhìn đã biết rõ ràng cậu nhóc này rất được cưng chiều, vì trong thời đại khan hiếm vật tư này mà cậu ta lại được ăn uống đến nỗi mập mạp.
Chuyện này không hề dễ dàng đâu.
Bảo bối khát nước, cho nên mẹ Bạch vội vàng xuống bếp múc một bát nước cho con trai mình, lúc này mẹ Bạch không vừa lòng khi thấy Bạch Đào đứng chắn đường ở cửa, cho nên bà ấy kéo cô đứng sang một bên, bởi vì hành động này mà nước ở trong bát bị đổ ra ngoài một ít.
“Con đứng chắn đường ở cửa làm gì vậy, không nghe thấy em trai con khát nước à.” Mẹ Bạch hơi trách móc nói.
Bạch Đào: “. . .” Lỗi của con à?
Đậu Nga cũng không oan bằng cô.
Bạch Điền Sinh đã đợi ở bên ngoài rất lâu, nhìn thấy mẹ Bạch bưng nước đến, không nhịn được mà oán giận nói: “Mẹ, sao mẹ chậm như vậy, nhanh lên nhanh lên, mẹ muốn con chết khát à?”
Bàn tay cầm nước của mẹ Bạch khựng lại, giọng nói và thái độ này của con trai khiến bà ấy đột nhiên nhớ đến hai mẹ con Lai Phúc.
Hai là Nhị Nha, cũng chính là Bạch Tú, từ khi được gả vào công xã, cô ấy từ một cô gái nông thôn đã trở thành một nữ công nhân xưởng dệt, tuy là công việc tạm thời, nhưng thời buổi này kiếm được một công việc tạm thời cũng không hề dễ dàng! Nếu như không có quan hệ thì việc đó còn khó hơn lên trời.
Nếu không phải Cố Tranh bị hủy dung nên mới cưới Bạch Đào thì bà ấy cũng có thể lấy chuyện này ra để tự hào rồi.
Hai chuyện này thật sự khiến mẹ Bạch cảm thấy rất tự hào, lúc đầu cha mẹ chồng thấy bà ấy chỉ toàn sinh con gái, cho nên khi bọn họ phân gia, cha mẹ chồng đã vô cùng thiên vị cho những người con khác.
Thật có thể nói là nghèo khổ trắng tay, mặc dù nói là phân gia rồi nhưng cũng chẳng khá hơn lúc chưa phân gia, bởi vì hai vợ chồng bà ấy chẳng nhận được gì cả. Chỉ có một gian nhà tranh bị dột, được chia hai cái chén bị thủng lỗ, lúc đó bọn họ còn ăn cơm tập thể, cả nhà bọn họ chỉ có thể lần lượt đi lấy cơm ăn.
Cũng may là cha mẹ Bạch có năng lực, cho nên sau khi phân gia thì cuộc sống của bọn họ ngày một tốt hơn.
“Ừ, mấy thím đến rồi đây. Tam Nha vốn đã rất xinh đẹp, mới mấy ngày không gặp mà thím thấy Tam Nha lại xinh đẹp hơn rồi đó, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo hồng hào của con bé kìa, vừa nhìn đã biết con bé sống ở nhà chồng khá tốt.” Thím cả cười ha hả mà nói
“Đúng vậy, từ khi Tam Nha còn nhỏ, em đã nhìn thấy con bé là người có phúc khí, chị nói có phải không, còn không phải được gả vào nhà chồng tốt à.” Thím ba, thím tư nói những lời trái lương tâm, phụ họa theo thím cả.
Thím cả, thím ba và thím tư nói chuyện xong thì về nhà.
Đến giờ ăn, mẹ Bạch nói đúng, Bạch Điền Sinh canh thời gian rất chuẩn, cậu ta mồ hôi đầm đìa chạy về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Đền Sinh còn chưa bước vào sân thì mọi người đã nghe thấy giọng nói của cậu ta: “Mẹ ơi, con về rồi, sắp khát chết rồi, mẹ mau mang nước đến cho con đi.”
Bạch Đào đang gọt khoai tây trong bếp, nghe thấy tiếng động thì cô thò đầu ra ngoài, vừa nhìn đã biết rõ ràng cậu nhóc này rất được cưng chiều, vì trong thời đại khan hiếm vật tư này mà cậu ta lại được ăn uống đến nỗi mập mạp.
Chuyện này không hề dễ dàng đâu.
Bảo bối khát nước, cho nên mẹ Bạch vội vàng xuống bếp múc một bát nước cho con trai mình, lúc này mẹ Bạch không vừa lòng khi thấy Bạch Đào đứng chắn đường ở cửa, cho nên bà ấy kéo cô đứng sang một bên, bởi vì hành động này mà nước ở trong bát bị đổ ra ngoài một ít.
“Con đứng chắn đường ở cửa làm gì vậy, không nghe thấy em trai con khát nước à.” Mẹ Bạch hơi trách móc nói.
Bạch Đào: “. . .” Lỗi của con à?
Đậu Nga cũng không oan bằng cô.
Bạch Điền Sinh đã đợi ở bên ngoài rất lâu, nhìn thấy mẹ Bạch bưng nước đến, không nhịn được mà oán giận nói: “Mẹ, sao mẹ chậm như vậy, nhanh lên nhanh lên, mẹ muốn con chết khát à?”
Bàn tay cầm nước của mẹ Bạch khựng lại, giọng nói và thái độ này của con trai khiến bà ấy đột nhiên nhớ đến hai mẹ con Lai Phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro