Hoàn Cảnh
Mễ Thải Đậu
2024-08-09 23:44:39
Bạch Đào biết hẳn là Cố Tranh có chuyện muốn nói với cô.
Nếu anh đã không nói thì cô coi như không biết.
Cuộc sống của Cố Tranh cũng không quá tốt, lúc cha mẹ thúc giục anh phải sống thật tốt với Bạch Đào thì đã chỉ cho anh một chiêu, đó là bảo anh phải nói một số lời hay dỗ dành vợ mình, phụ nữ ấy mà, ai lại không thích nghe một số lời ngon tiếng ngọt chứ.
Nhưng Cố Tranh nhìn thấy nguyên chủ có vẻ mặt lạnh nhạt, bộ dáng cách xa người ngàn dặm, ánh mắt nhìn anh giống như người xa lạ thì tâm tư liền phai nhạt vài phần.
Hôm nay là ngày hôm sau của đêm tân hôn, sau khi nguyên chủ kết hôn thì luôn ở trong phòng tự oán tự trách, liền chưa bước ra khỏi phòng, đáng nhẽ sáng sớm hôm sau ngày kết hôn thì cô dâu mới nên bộc lộ tài năng, làm bữa cơm cho cha mẹ chồng thưởng thức.
Vốn dĩ nguyên chủ không hài lòng với hôn sự này, chứ đừng nói sáng sớm liền thức dậy nấu cơm, đến cả cơm cũng là do Cố Tranh mang cơm về phòng cho cô.
Bạch Đào ăn xong mì cũng chưa đã thèm mà xoa xoa miệng, đây là bữa cơm ngon nhất mà cô từng ăn.
Cầm chén đũa đi ra ngoài rửa sạch sẽ.
Bạch Đào ra cửa phòng, ngửa đầu nhìn trời đầy sao, ánh trăng cũng thực tròn, khóe miệng gợi lên một mạt ý cười, thật tốt, trong không khí có loại hương vị độc đáo tươi mát, cảm giác hô hấp đều thông thuận hơn vài phần, còn có tiếng của côn trùng và ếch nhái kêu vang bên tai, đều cho cô một loại trải nghiệm thực mới lạ.
Đây là một ngôi nhà có tiểu viện không lớn, nằm ở phía bắc hướng về phía nam, có ba gian phòng và một gian phòng bếp.
Gian giữa là nhà chính, chính là chỗ để ăn cơm và đãi khách. Gian phía Tây là chỗ cô vừa mới bước ra, cũng chính là phòng ở của cô.
Gian phía Đông tạm thời chứa một ít tạp vật.
Cửa phòng bếp có một lu lớn, Bạch Đào vừa đi vào thì thấy, nước ở bên trong đầy tràn nên cô thuận tay cầm chén đũa rửa sạch sẽ.
Cố Tranh đang bổ củi dưới bóng đêm.
Bạch Đào nghĩ, bằng không thì phải làm gì chứ, nếu bản thân có một đống sức lực mà không sử dụng được, hắc hắc……
Rửa sạch chén đũa sạch sẽ, đặt ở trong phòng bếp.
Bạch Đào muốn tắm rửa, liền đổ thêm nước vào trong nồi, vốn cô không biết dùng bếp đất, tuy nhiên trong tư liệu mà hệ thống đưa có thông tin, hơn nữa cô lại tiếp thu ký ức của nguyên chủ nên cũng biết chút, ở trên bệ bếp có đặt que diêm, chỉ cần quẹt qua vỏ hộp là sẽ có tia lửa bắn ra.
Nhớ tới thời điểm ban đầu ở mạt thế, có một đồng đội thức tỉnh dị năng hệ hỏa, còn có thể khống chế độ lớn nhỏ của lửa, đáng tiếc cô lại không có năng lực này, bằng không cô đùng dị năng này để đốt củi cũng không tồi.
Bạch Đào biết chính mình lại suy nghĩ miên man rồi.
Nếu anh đã không nói thì cô coi như không biết.
Cuộc sống của Cố Tranh cũng không quá tốt, lúc cha mẹ thúc giục anh phải sống thật tốt với Bạch Đào thì đã chỉ cho anh một chiêu, đó là bảo anh phải nói một số lời hay dỗ dành vợ mình, phụ nữ ấy mà, ai lại không thích nghe một số lời ngon tiếng ngọt chứ.
Nhưng Cố Tranh nhìn thấy nguyên chủ có vẻ mặt lạnh nhạt, bộ dáng cách xa người ngàn dặm, ánh mắt nhìn anh giống như người xa lạ thì tâm tư liền phai nhạt vài phần.
Hôm nay là ngày hôm sau của đêm tân hôn, sau khi nguyên chủ kết hôn thì luôn ở trong phòng tự oán tự trách, liền chưa bước ra khỏi phòng, đáng nhẽ sáng sớm hôm sau ngày kết hôn thì cô dâu mới nên bộc lộ tài năng, làm bữa cơm cho cha mẹ chồng thưởng thức.
Vốn dĩ nguyên chủ không hài lòng với hôn sự này, chứ đừng nói sáng sớm liền thức dậy nấu cơm, đến cả cơm cũng là do Cố Tranh mang cơm về phòng cho cô.
Bạch Đào ăn xong mì cũng chưa đã thèm mà xoa xoa miệng, đây là bữa cơm ngon nhất mà cô từng ăn.
Cầm chén đũa đi ra ngoài rửa sạch sẽ.
Bạch Đào ra cửa phòng, ngửa đầu nhìn trời đầy sao, ánh trăng cũng thực tròn, khóe miệng gợi lên một mạt ý cười, thật tốt, trong không khí có loại hương vị độc đáo tươi mát, cảm giác hô hấp đều thông thuận hơn vài phần, còn có tiếng của côn trùng và ếch nhái kêu vang bên tai, đều cho cô một loại trải nghiệm thực mới lạ.
Đây là một ngôi nhà có tiểu viện không lớn, nằm ở phía bắc hướng về phía nam, có ba gian phòng và một gian phòng bếp.
Gian giữa là nhà chính, chính là chỗ để ăn cơm và đãi khách. Gian phía Tây là chỗ cô vừa mới bước ra, cũng chính là phòng ở của cô.
Gian phía Đông tạm thời chứa một ít tạp vật.
Cửa phòng bếp có một lu lớn, Bạch Đào vừa đi vào thì thấy, nước ở bên trong đầy tràn nên cô thuận tay cầm chén đũa rửa sạch sẽ.
Cố Tranh đang bổ củi dưới bóng đêm.
Bạch Đào nghĩ, bằng không thì phải làm gì chứ, nếu bản thân có một đống sức lực mà không sử dụng được, hắc hắc……
Rửa sạch chén đũa sạch sẽ, đặt ở trong phòng bếp.
Bạch Đào muốn tắm rửa, liền đổ thêm nước vào trong nồi, vốn cô không biết dùng bếp đất, tuy nhiên trong tư liệu mà hệ thống đưa có thông tin, hơn nữa cô lại tiếp thu ký ức của nguyên chủ nên cũng biết chút, ở trên bệ bếp có đặt que diêm, chỉ cần quẹt qua vỏ hộp là sẽ có tia lửa bắn ra.
Nhớ tới thời điểm ban đầu ở mạt thế, có một đồng đội thức tỉnh dị năng hệ hỏa, còn có thể khống chế độ lớn nhỏ của lửa, đáng tiếc cô lại không có năng lực này, bằng không cô đùng dị năng này để đốt củi cũng không tồi.
Bạch Đào biết chính mình lại suy nghĩ miên man rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro