Nói Chuyện
Mễ Thải Đậu
2024-08-09 23:44:39
Bạch Đào cảm thán với Cố Tranh: "Thật sự là mở rộng tầm mắt, trên đời này loại người nào cũng có cả."
Cố Tranh cũng cảm thấy không biết nói gì.
Em út Bạch Vân đang ở trong sân, vừa nhìn thấy chị ba và anh rể đến, thì vội vàng chạy vào nhà gọi: "Cha, mẹ, hai người nhanh ra đây đi, chị ba và anh rể đến rồi."
Bạch Chi và Bạch Tú biết hôm nay em gái sẽ về nhà, cho nên đặc biệt trở về.
Cùng cha Bạch và mẹ Bạch bước ra đón.
"Tam Nha về rồi à, con rể cũng đến rồi." Cha Bạch cười mời con rể vào trong nhà.
Đúng vậy, Bạch Đào là tên của cô, người trong nhà đều gọi cô là Tam Nha.
Chị cả là Đại Nha.
Chị hai là Nhị Nha.
Em gái là Tứ Nha.
“……”
Sau khi con gái đã kết hôn, lúc quay trở lại nhà cha mẹ đẻ thì chính là khách.
Bạch Đào và hai chị gái, em gái của mình cùng vào phòng bên cạnh để nói chuyện.
Bạch Đào nhìn thấy bên cạnh chị hai Bạch Tú của mình có hai đứa trẻ nhỏ đáng yêu, liền tiến lên trêu đùa bọn trẻ, lấy từ trong túi ra hai nắm kẹo, nói: "Gọi dì đi, dì cho kẹo ăn."
“Dì.”
“Dì.”
Bạch Đào xoa đầu của hai đứa trẻ, nói: "Ngoan lắm, ăn đi!"
Sau đó quay đầu hỏi Bạch Chi: "Chị cả, sao hai đứa cháu gái của em lại không đến vậy?"
Nhà chị cả Bạch Chi có hai cô con gái nhưng hôm nay lại không ở đây."
Bạch Chi mím môi, “Hôm nào chị lại dẫn hai đứa nó đến đây.”
Bạch Đào gật đầu, chị cả khoảng 27-28 tuổi, thường xuyên phải làm việc đồng áng, dầm mưa dãi nắng, cho nên bề ngoài trông già hơn so với tuổi thật, dáng người trông cũng gầy yếu hơn.
Bạch Đào và Bạch Vân gần như do chị cả và chị hai chăm sóc mà lớn lên, người lớn trong nhà bận rộn làm việc đồng áng, cho nên trẻ con trong nhà cũng đều do đứa lớn trông đứa nhỏ.
Bạch Chi lo lắng liếc nhìn Bạch Đào, do dự một lúc vẫn lên tiếng hỏi: "Em ba, em rể đối xử với em thế nào? Có đánh em không?" Chưa nói tới em ba, mà ngay cả cô ấy nhìn thấy em rể cũng cảm thấy có chút sợ.
Bạch Đào sửng sốt một chút, sau đó mới ý thức được điều gì, cô che miệng mỉm cười, sao chị cả lại hỏi Cố Tranh có đánh cô hay không, trong chuyện này có hiểu lầm gì à?
"Chị cả, chị đừng lo, Cố Tranh không đánh ai cả, chỉ là trước đây anh ấy bị thương, trên mặt để lại một vết sẹo dài, trông có chút đáng sợ, nhưng con người có anh ấy lại rất tốt bụng và chăm chỉ, chuyện giặt giũ, quét dọn, bổ củi, gánh nước trong nhà đều do anh ấy làm, anh ấy có nói với em, chỉ cần anh ấy ở nhà thì mọi việc trong nhà đều do anh ấy làm."
Bạch Chi nghe cô nói vậy thì cảm thấy yên tâm rồi, cô ấy ngượng ngùng nở nụ cười, tất cả đều do những lời đồn bên ngoài quá đáng sợ.
"Đó là vì em rể yêu thương em, em cũng phải yêu thương cậu ấy nhé, nghe rõ chưa? Việc trong nhà em có thể làm thì nên làm, vợ chồng đoàn kết yêu thương nhau, vợ đẹp chồng xấu lại càng phải biết yêu thương nhau hơn."
Bạch Đào nghe vậy thì có chút không vui nói: "Chị cả, Cố Tranh nhà em xấu gì chứ? Em không thấy xấu ở đâu cả."
Bạch Chi: "Chị chỉ nói vậy thôi, em bảo vệ như vậy làm gì, được rồi, được rồi, Cố Tranh nhà em không xấu, được chưa?"
"Vốn dĩ chính là như vậy." Bạch Đào nói xong. Lại nhìn ngó xung quanh, hỏi: "Em trai chúng ta đâu rồi?"
Cô chưa bao giờ gặp qua đứa em trai ruột này của mình từ lúc đến đây!
Cố Tranh cũng cảm thấy không biết nói gì.
Em út Bạch Vân đang ở trong sân, vừa nhìn thấy chị ba và anh rể đến, thì vội vàng chạy vào nhà gọi: "Cha, mẹ, hai người nhanh ra đây đi, chị ba và anh rể đến rồi."
Bạch Chi và Bạch Tú biết hôm nay em gái sẽ về nhà, cho nên đặc biệt trở về.
Cùng cha Bạch và mẹ Bạch bước ra đón.
"Tam Nha về rồi à, con rể cũng đến rồi." Cha Bạch cười mời con rể vào trong nhà.
Đúng vậy, Bạch Đào là tên của cô, người trong nhà đều gọi cô là Tam Nha.
Chị cả là Đại Nha.
Chị hai là Nhị Nha.
Em gái là Tứ Nha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“……”
Sau khi con gái đã kết hôn, lúc quay trở lại nhà cha mẹ đẻ thì chính là khách.
Bạch Đào và hai chị gái, em gái của mình cùng vào phòng bên cạnh để nói chuyện.
Bạch Đào nhìn thấy bên cạnh chị hai Bạch Tú của mình có hai đứa trẻ nhỏ đáng yêu, liền tiến lên trêu đùa bọn trẻ, lấy từ trong túi ra hai nắm kẹo, nói: "Gọi dì đi, dì cho kẹo ăn."
“Dì.”
“Dì.”
Bạch Đào xoa đầu của hai đứa trẻ, nói: "Ngoan lắm, ăn đi!"
Sau đó quay đầu hỏi Bạch Chi: "Chị cả, sao hai đứa cháu gái của em lại không đến vậy?"
Nhà chị cả Bạch Chi có hai cô con gái nhưng hôm nay lại không ở đây."
Bạch Chi mím môi, “Hôm nào chị lại dẫn hai đứa nó đến đây.”
Bạch Đào gật đầu, chị cả khoảng 27-28 tuổi, thường xuyên phải làm việc đồng áng, dầm mưa dãi nắng, cho nên bề ngoài trông già hơn so với tuổi thật, dáng người trông cũng gầy yếu hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Đào và Bạch Vân gần như do chị cả và chị hai chăm sóc mà lớn lên, người lớn trong nhà bận rộn làm việc đồng áng, cho nên trẻ con trong nhà cũng đều do đứa lớn trông đứa nhỏ.
Bạch Chi lo lắng liếc nhìn Bạch Đào, do dự một lúc vẫn lên tiếng hỏi: "Em ba, em rể đối xử với em thế nào? Có đánh em không?" Chưa nói tới em ba, mà ngay cả cô ấy nhìn thấy em rể cũng cảm thấy có chút sợ.
Bạch Đào sửng sốt một chút, sau đó mới ý thức được điều gì, cô che miệng mỉm cười, sao chị cả lại hỏi Cố Tranh có đánh cô hay không, trong chuyện này có hiểu lầm gì à?
"Chị cả, chị đừng lo, Cố Tranh không đánh ai cả, chỉ là trước đây anh ấy bị thương, trên mặt để lại một vết sẹo dài, trông có chút đáng sợ, nhưng con người có anh ấy lại rất tốt bụng và chăm chỉ, chuyện giặt giũ, quét dọn, bổ củi, gánh nước trong nhà đều do anh ấy làm, anh ấy có nói với em, chỉ cần anh ấy ở nhà thì mọi việc trong nhà đều do anh ấy làm."
Bạch Chi nghe cô nói vậy thì cảm thấy yên tâm rồi, cô ấy ngượng ngùng nở nụ cười, tất cả đều do những lời đồn bên ngoài quá đáng sợ.
"Đó là vì em rể yêu thương em, em cũng phải yêu thương cậu ấy nhé, nghe rõ chưa? Việc trong nhà em có thể làm thì nên làm, vợ chồng đoàn kết yêu thương nhau, vợ đẹp chồng xấu lại càng phải biết yêu thương nhau hơn."
Bạch Đào nghe vậy thì có chút không vui nói: "Chị cả, Cố Tranh nhà em xấu gì chứ? Em không thấy xấu ở đâu cả."
Bạch Chi: "Chị chỉ nói vậy thôi, em bảo vệ như vậy làm gì, được rồi, được rồi, Cố Tranh nhà em không xấu, được chưa?"
"Vốn dĩ chính là như vậy." Bạch Đào nói xong. Lại nhìn ngó xung quanh, hỏi: "Em trai chúng ta đâu rồi?"
Cô chưa bao giờ gặp qua đứa em trai ruột này của mình từ lúc đến đây!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro