Ra Tay
Mễ Thải Đậu
2024-08-09 23:44:39
Trong mắt mẹ của Lại Phúc, Lại Phúc chính là một báu vật được che chở bảo vệ từ nhỏ, có gì ngon đều để lại cho Lại Phúc, nhưng thứ bà ta nhận lại được là gì, chính là những trận đòn roi và mắng nhiếc, đúng lý hợp tình ăn bám mẹ già, nhưng cho dù như vậy, mẹ của Lại Phúc vẫn không chịu tỉnh ngộ, vẫn coi Lại Phúc như mạch máu của mình mà yêu chiều.
A Hoa chỉ là một cây cỏ đuôi chó, làm việc thì nhiều nhất, nhưng ăn lại ít nhất, sau khi lớn lên còn phải bán thân để đổi vợ cho anh trai.
Mẹ của Lại Phúc đúng là ép khô hết giá trị của đứa con gái này mà.
"Cháu biết rồi ạ, vậy chúng cháu đi đây." Bạch Đào trả lời.
Hai người còn chưa kịp ra khỏi cổng thì một bóng người gầy gò đã chặn trước mặt họ.
Chỉ thấy mẹ của Lại Phúc chỉ vào cánh cửa vừa bị Cố Tranh đã đạp xuống, nói: "Muốn đi cũng được, cửa nhà chúng tôi bị mấy người đá hỏng rồi, trả tiền sửa cửa cho chúng tôi rồi mới được đi."
Những kẻ mặt dày thì thời nào cũng có, nhưng thời này lại đặc biệt nhiều.
Xem ra lời nói và việc làm của Lại Phúc đều do học được của mẹ mình, giống hệt mẹ mình, hỏng từ trong gốc rễ, hiện tại Lại Phúc biến thành dáng vẻ như vậy đều do mẹ Lại Phúc dạy mà có.
Hai hàng lông mày của Cố Tranh cau chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, ánh mắt nhìn về phía mẹ Lại Phúc như thể đang nhìn một thứ gì đó bẩn thỉu vậy, nếu như người đứng trước mặt anh là Lại Phúc thì anh có thể một chân đá văng ra, nhưng trước mặt anh lại là một bà lão, sự dạy dỗ của anh không cho phép anh làm ra hành động đánh người già như vậy.
Bạch Đào bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt này của anh, nếu anh không thèm tranh cãi với một bà già mặt dày thì để cô ra mặt đi.
Đối mặt với mẹ Lại Phúc, nói: "Bà hai à, cháu lên gọi bà một tiếng bà hai, lý do chúng cháu đạp đổ cửa nhà bà là vì ở ngoài bọn cháu nghe thấy tiếng cầu xin của bà, chỉ trách tai chúng cháu quá thính, nếu như không nghe được những lời đấy thì cũng không xảy ra chuyện khó xử như này. Cháu không nói hành động này của bọn cháu là hành động dũng cảm, nhưng dù sao cũng coi là người làm việc tốt. Bà nói xem, muốn chúng cháu bồi thường như thế nào? Để cháu nói cho bà biết nhé, bà hai, tốt nhất bà nên đi trình báo chuyện này, đợi khi công an đến, công an yêu cầu chúng cháu bồi thường như thế nào thì chúng cháu sẽ bồi thường như vậy. Công bằng như thế, bà xem làm vậy có được không? Nếu như có người cố tình lừa gạt công an thì sẽ phải ăn cơm tù đấy."
Bối phận của mẹ Lại Phúc là cùng một thế hệ với bà nội của cô, cho nên cô cũng phải gọi Lại Phúc một tiếng chú.
Mẹ Lại Phúc muốn tống tiền nhưng lại không muốn gọi công an, trong lúc nhất thời, bà ta còn chưa kịp hiểu gì. Là một bà già vô lại, bà ta sợ nhất là gặp người có chức có quyền, những quan chức lớn nhất mà bà ta từng gặp được cùng lắm cũng chỉ có trưởng thôn, bí thư Đảng ủy, tổ trưởng sản xuất, hơn nữa hành động ngày thường của bà ta có chút không sạch sẽ, sợ sẽ bị công an tra ra.
A Hoa chỉ là một cây cỏ đuôi chó, làm việc thì nhiều nhất, nhưng ăn lại ít nhất, sau khi lớn lên còn phải bán thân để đổi vợ cho anh trai.
Mẹ của Lại Phúc đúng là ép khô hết giá trị của đứa con gái này mà.
"Cháu biết rồi ạ, vậy chúng cháu đi đây." Bạch Đào trả lời.
Hai người còn chưa kịp ra khỏi cổng thì một bóng người gầy gò đã chặn trước mặt họ.
Chỉ thấy mẹ của Lại Phúc chỉ vào cánh cửa vừa bị Cố Tranh đã đạp xuống, nói: "Muốn đi cũng được, cửa nhà chúng tôi bị mấy người đá hỏng rồi, trả tiền sửa cửa cho chúng tôi rồi mới được đi."
Những kẻ mặt dày thì thời nào cũng có, nhưng thời này lại đặc biệt nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xem ra lời nói và việc làm của Lại Phúc đều do học được của mẹ mình, giống hệt mẹ mình, hỏng từ trong gốc rễ, hiện tại Lại Phúc biến thành dáng vẻ như vậy đều do mẹ Lại Phúc dạy mà có.
Hai hàng lông mày của Cố Tranh cau chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, ánh mắt nhìn về phía mẹ Lại Phúc như thể đang nhìn một thứ gì đó bẩn thỉu vậy, nếu như người đứng trước mặt anh là Lại Phúc thì anh có thể một chân đá văng ra, nhưng trước mặt anh lại là một bà lão, sự dạy dỗ của anh không cho phép anh làm ra hành động đánh người già như vậy.
Bạch Đào bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt này của anh, nếu anh không thèm tranh cãi với một bà già mặt dày thì để cô ra mặt đi.
Đối mặt với mẹ Lại Phúc, nói: "Bà hai à, cháu lên gọi bà một tiếng bà hai, lý do chúng cháu đạp đổ cửa nhà bà là vì ở ngoài bọn cháu nghe thấy tiếng cầu xin của bà, chỉ trách tai chúng cháu quá thính, nếu như không nghe được những lời đấy thì cũng không xảy ra chuyện khó xử như này. Cháu không nói hành động này của bọn cháu là hành động dũng cảm, nhưng dù sao cũng coi là người làm việc tốt. Bà nói xem, muốn chúng cháu bồi thường như thế nào? Để cháu nói cho bà biết nhé, bà hai, tốt nhất bà nên đi trình báo chuyện này, đợi khi công an đến, công an yêu cầu chúng cháu bồi thường như thế nào thì chúng cháu sẽ bồi thường như vậy. Công bằng như thế, bà xem làm vậy có được không? Nếu như có người cố tình lừa gạt công an thì sẽ phải ăn cơm tù đấy."
Bối phận của mẹ Lại Phúc là cùng một thế hệ với bà nội của cô, cho nên cô cũng phải gọi Lại Phúc một tiếng chú.
Mẹ Lại Phúc muốn tống tiền nhưng lại không muốn gọi công an, trong lúc nhất thời, bà ta còn chưa kịp hiểu gì. Là một bà già vô lại, bà ta sợ nhất là gặp người có chức có quyền, những quan chức lớn nhất mà bà ta từng gặp được cùng lắm cũng chỉ có trưởng thôn, bí thư Đảng ủy, tổ trưởng sản xuất, hơn nữa hành động ngày thường của bà ta có chút không sạch sẽ, sợ sẽ bị công an tra ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro