Thương Lượng
Mễ Thải Đậu
2024-08-09 23:44:39
Bạch Đào nhìn đến chỗ ‘điểm tích lũy của tôi’, hiện tại cô chỉ có vài điểm, khoảng cách đến 10000 cực kỳ xa xôi, đến bao giờ cô mới có thể gom đủ đây?
Cô muốn để Cố Tranh có thể sớm sử dụng loại thuốc đó. Làm thế nào để nhanh chóng gom được điểm tích lũy?
Đôi lông mày thanh tú của Bạch Đào nhíu lại.
Trừ phi… Cô đến chợ đen buôn bán.
Muốn làm việc này, cô phải giấu Cố Tranh mới được, nếu không làm sao cô giải thích được mình có nhiều hàng hóa từ đâu, hoặc nguồn cung cấp từ đâu mà có? Chỉ riêng việc này Bạch Đào đã không thể trả lời được rồi. Hoặc ví dụ như làm sao mà một cô gái còn nhỏ tuổi như cô lại to gan đến vậy? Dựa theo tính tình của Cố Tranh, chắc chắn anh sẽ ngăn cản.
Muốn gom đủ 10000 điểm thì phải cần một thời gian, dù sao cũng không phải con số nhỏ.
Chỉ là cô đã nói với Cố Tranh ngày kia sẽ đi bệnh viện.
Vậy nhất định phải có được thuốc trừ sẹo trong hệ thống vào ngày kia mới được.
Chờ có được thuốc ở huyện thành rồi, sau đó cô sẽ lén lút tráo đổi với thuốc cô lấy được từ hệ thống mà thần không biết quỷ không hay.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ có người nghi ngờ vì sao mặt của Cố Tranh lại hồi phục nhanh như vậy.
À, vậy thì chỉ có thể khen ngợi bác sĩ của bệnh viện ở huyện thành giỏi, có nghi ngờ gì thì chạy đi tìm bác sĩ mà hỏi, cô và Cố Tranh biết cái gì chứ?
Bạch Đào chớp mắt, vuốt cằm: “Hệ thống… Ta muốn thương lượng một chuyện với mi”.
Hệ thống luôn cảm thấy ký chủ nhẹ nhàng như vậy thì chắc chắn không có chuyện gì tốt cả: “Ký… Chủ, nước tắm của cô lạnh rồi kìa?”
“…” Bạch Đào.
Trong lúc cô còn lề mà lề mề suy nghĩ về thuốc trị sẹo thì đúng là nước đã nguội rồi.
Bạch Đào lau sạch nước dính trên người mình, bôi một ít sữa dưỡng thể, thay quần áo sạch vào.
Cô múc nước từ chum nước ở cửa phòng bếp, lấy quần áo bẩn ra giặt.
Cố Tranh tắm rửa trong sân, anh để trần làm lộ ra làn da lúa mạch rất khỏe mạnh, đường cong cơ bắp rắn rỏi tựa như ẩn chứa một sức mạnh rất lớn.
Ánh mắt của Bạch Đào không tự chủ được mà nhìn về phía anh, dường như Cố Tranh cũng phát hiện nên quay người lại nhìn. Bạch Đào nhìn lén suýt nữa đã bị phát hiện nên mặt mày nóng bừng. Thế nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại cô mới thấy không bình thường, mình đang nhìn chồng mình, cũng đâu phải chồng người khác.
Chỉ có hai bộ độ nên giặt rất nhanh.
Bạch Đào về đến phòng ngủ, cô lau tóc, tiếp tục nói: “Hệ thống à, ta thương lượng với mi một chuyện được không? Mi chỉ cần nói là đồng ý hay không đồng ý thôi, không cho phép nói tránh sang chuyện khác.”
“… Ừm, vậy ký chủ nói trước đi, tôi không thể trả lời trước được.” Hệ thống nói. Ai biết ký chủ tài hoa này của nó muốn thương lượng chuyện gì? Nó thật sự không dám tùy tiện trả lời trước, hu hu hu…
Cô muốn để Cố Tranh có thể sớm sử dụng loại thuốc đó. Làm thế nào để nhanh chóng gom được điểm tích lũy?
Đôi lông mày thanh tú của Bạch Đào nhíu lại.
Trừ phi… Cô đến chợ đen buôn bán.
Muốn làm việc này, cô phải giấu Cố Tranh mới được, nếu không làm sao cô giải thích được mình có nhiều hàng hóa từ đâu, hoặc nguồn cung cấp từ đâu mà có? Chỉ riêng việc này Bạch Đào đã không thể trả lời được rồi. Hoặc ví dụ như làm sao mà một cô gái còn nhỏ tuổi như cô lại to gan đến vậy? Dựa theo tính tình của Cố Tranh, chắc chắn anh sẽ ngăn cản.
Muốn gom đủ 10000 điểm thì phải cần một thời gian, dù sao cũng không phải con số nhỏ.
Chỉ là cô đã nói với Cố Tranh ngày kia sẽ đi bệnh viện.
Vậy nhất định phải có được thuốc trừ sẹo trong hệ thống vào ngày kia mới được.
Chờ có được thuốc ở huyện thành rồi, sau đó cô sẽ lén lút tráo đổi với thuốc cô lấy được từ hệ thống mà thần không biết quỷ không hay.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ có người nghi ngờ vì sao mặt của Cố Tranh lại hồi phục nhanh như vậy.
À, vậy thì chỉ có thể khen ngợi bác sĩ của bệnh viện ở huyện thành giỏi, có nghi ngờ gì thì chạy đi tìm bác sĩ mà hỏi, cô và Cố Tranh biết cái gì chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Đào chớp mắt, vuốt cằm: “Hệ thống… Ta muốn thương lượng một chuyện với mi”.
Hệ thống luôn cảm thấy ký chủ nhẹ nhàng như vậy thì chắc chắn không có chuyện gì tốt cả: “Ký… Chủ, nước tắm của cô lạnh rồi kìa?”
“…” Bạch Đào.
Trong lúc cô còn lề mà lề mề suy nghĩ về thuốc trị sẹo thì đúng là nước đã nguội rồi.
Bạch Đào lau sạch nước dính trên người mình, bôi một ít sữa dưỡng thể, thay quần áo sạch vào.
Cô múc nước từ chum nước ở cửa phòng bếp, lấy quần áo bẩn ra giặt.
Cố Tranh tắm rửa trong sân, anh để trần làm lộ ra làn da lúa mạch rất khỏe mạnh, đường cong cơ bắp rắn rỏi tựa như ẩn chứa một sức mạnh rất lớn.
Ánh mắt của Bạch Đào không tự chủ được mà nhìn về phía anh, dường như Cố Tranh cũng phát hiện nên quay người lại nhìn. Bạch Đào nhìn lén suýt nữa đã bị phát hiện nên mặt mày nóng bừng. Thế nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại cô mới thấy không bình thường, mình đang nhìn chồng mình, cũng đâu phải chồng người khác.
Chỉ có hai bộ độ nên giặt rất nhanh.
Bạch Đào về đến phòng ngủ, cô lau tóc, tiếp tục nói: “Hệ thống à, ta thương lượng với mi một chuyện được không? Mi chỉ cần nói là đồng ý hay không đồng ý thôi, không cho phép nói tránh sang chuyện khác.”
“… Ừm, vậy ký chủ nói trước đi, tôi không thể trả lời trước được.” Hệ thống nói. Ai biết ký chủ tài hoa này của nó muốn thương lượng chuyện gì? Nó thật sự không dám tùy tiện trả lời trước, hu hu hu…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro