Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Ngày Ngày Ăn Dưa
Chương 20
2024-11-10 00:10:52
Hôm nay ba mẹ Thịnh đi làm, hỏi thăm tin tức công việc cả ngày mà không có kết quả.
Trước khi ngủ mẹ Thịnh thở dài, con cái thực sự là nỗi lo lắng lớn nhất của bà ấy trong đời này.
Ba Thịnh vỗ vai bà ấy: “Còn nửa tháng nữa, tranh thủ thời gian này chọn một nhà tốt.”
Mẹ Thịnh gật đầu, con gái cũng đến tuổi kết hôn rồi. Đến cuối cùng nếu không còn cách nào khác thì chỉ có thể dùng hạ sách này.
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Vãn Yên ăn sáng cùng ông bà Thịnh xong thì đeo một cái giỏ tre ra ngoài. Trong ký ức của nguyên chủ, cô biết chợ đen ở đâu. Cô đến nhà máy bán lương thực, chắc chắn phải theo giá chợ đen, dù sao cũng không thể có tiền mà không kiếm.
Thịnh Vãn Yên tìm một chỗ vắng người, vào không gian trang điểm, may mà cô đã học qua kỹ thuật trang điểm chuyên nghiệp. Hóa trang thành một người phụ nữ trung niên có nước da vàng vọt, quần áo cũng thay bằng bộ đồ cũ nhất trong không gian. Nhìn qua là kiểu người không dễ bị nhớ mặt, cho vào giỏ tre một ký rưỡi gạo thường, ba con thỏ rừng đã làm sạch và hai con gà rừng, nửa ký đường đỏ.
Cô sợ lần đầu làm việc này, vẫn nên cẩn thận một chút, trước tiên kiếm ít tiền, tích tiểu thành đại.
Xem tình hình thế nào đã, tránh bị người ta để ý.
Thịnh Vãn Yên ra khỏi không gian, dựa theo ký ức của nguyên chủ đi về phía chợ đen. Đến đầu ngõ chợ đen, có một ông lão canh gác ở đó, thấy cô đi vào thì chặn lại.
Thịnh Vãn Yên mở giỏ ra, đưa cho ông lão hai viên kẹo, bây giờ một viên kẹo rất quý giá.
Ông lão nhìn thoáng qua đồ trong giỏ, xua tay cho cô vào.
Thịnh Vãn Yên đi vào chợ đen, bên trong thực chất là một con hẻm nhỏ, người đến bán hàng thường đứng ở giữa hẻm cho dễ chạy.
Dù sao bây giờ không được phép buôn bán tự do, nếu bị phát hiện sẽ bị gán cho cái mác “đầu cơ trục lợi” phải đi cải tạo, liên lụy cả gia đình.
Nhưng bây giờ lương thực khan hiếm, nhà nào cũng thiếu lương thực, mọi vật dụng đều rất khan hiếm.
Thịnh Vãn Yên không vội bán ngay mà đi hỏi giá của người khác trước. Tuy cô có lương thực ăn mãi không hết nhưng cô không muốn làm kẻ ngốc. Đã đến thời đại này rồi thì phải hòa nhập với cách sống của thời đại này.
Người sống ở thời đại này, có thể nói là sẽ vì một chút lương thực mà giết người. Nếu không đến lúc bị người ta để ý, coi như con cá nằm trên thớt thì tiêu đời.
Cô không phải thánh mẫu, ngược lại còn rất ích kỷ. Với điều kiện không làm hại người khác, cô tự bảo vệ mình không có gì sai.
Thịnh Vãn Yên hỏi giá hai người buôn bán, nắm được giá cả kha khá rồi. Giá ở chợ đen cao gấp đôi ở cửa hàng mậu dịch, mà nơi đó còn phải có phiếu nữa. Thịnh Vãn Yên đi đến giữa chợ, ngồi xổm xuống ở một đầu hẻm, đặt giỏ xuống đất.
Vị trí này dù là chạy trốn hay là đông người qua lại đều rất thuận lợi.
Trước khi ngủ mẹ Thịnh thở dài, con cái thực sự là nỗi lo lắng lớn nhất của bà ấy trong đời này.
Ba Thịnh vỗ vai bà ấy: “Còn nửa tháng nữa, tranh thủ thời gian này chọn một nhà tốt.”
Mẹ Thịnh gật đầu, con gái cũng đến tuổi kết hôn rồi. Đến cuối cùng nếu không còn cách nào khác thì chỉ có thể dùng hạ sách này.
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Vãn Yên ăn sáng cùng ông bà Thịnh xong thì đeo một cái giỏ tre ra ngoài. Trong ký ức của nguyên chủ, cô biết chợ đen ở đâu. Cô đến nhà máy bán lương thực, chắc chắn phải theo giá chợ đen, dù sao cũng không thể có tiền mà không kiếm.
Thịnh Vãn Yên tìm một chỗ vắng người, vào không gian trang điểm, may mà cô đã học qua kỹ thuật trang điểm chuyên nghiệp. Hóa trang thành một người phụ nữ trung niên có nước da vàng vọt, quần áo cũng thay bằng bộ đồ cũ nhất trong không gian. Nhìn qua là kiểu người không dễ bị nhớ mặt, cho vào giỏ tre một ký rưỡi gạo thường, ba con thỏ rừng đã làm sạch và hai con gà rừng, nửa ký đường đỏ.
Cô sợ lần đầu làm việc này, vẫn nên cẩn thận một chút, trước tiên kiếm ít tiền, tích tiểu thành đại.
Xem tình hình thế nào đã, tránh bị người ta để ý.
Thịnh Vãn Yên ra khỏi không gian, dựa theo ký ức của nguyên chủ đi về phía chợ đen. Đến đầu ngõ chợ đen, có một ông lão canh gác ở đó, thấy cô đi vào thì chặn lại.
Thịnh Vãn Yên mở giỏ ra, đưa cho ông lão hai viên kẹo, bây giờ một viên kẹo rất quý giá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông lão nhìn thoáng qua đồ trong giỏ, xua tay cho cô vào.
Thịnh Vãn Yên đi vào chợ đen, bên trong thực chất là một con hẻm nhỏ, người đến bán hàng thường đứng ở giữa hẻm cho dễ chạy.
Dù sao bây giờ không được phép buôn bán tự do, nếu bị phát hiện sẽ bị gán cho cái mác “đầu cơ trục lợi” phải đi cải tạo, liên lụy cả gia đình.
Nhưng bây giờ lương thực khan hiếm, nhà nào cũng thiếu lương thực, mọi vật dụng đều rất khan hiếm.
Thịnh Vãn Yên không vội bán ngay mà đi hỏi giá của người khác trước. Tuy cô có lương thực ăn mãi không hết nhưng cô không muốn làm kẻ ngốc. Đã đến thời đại này rồi thì phải hòa nhập với cách sống của thời đại này.
Người sống ở thời đại này, có thể nói là sẽ vì một chút lương thực mà giết người. Nếu không đến lúc bị người ta để ý, coi như con cá nằm trên thớt thì tiêu đời.
Cô không phải thánh mẫu, ngược lại còn rất ích kỷ. Với điều kiện không làm hại người khác, cô tự bảo vệ mình không có gì sai.
Thịnh Vãn Yên hỏi giá hai người buôn bán, nắm được giá cả kha khá rồi. Giá ở chợ đen cao gấp đôi ở cửa hàng mậu dịch, mà nơi đó còn phải có phiếu nữa. Thịnh Vãn Yên đi đến giữa chợ, ngồi xổm xuống ở một đầu hẻm, đặt giỏ xuống đất.
Vị trí này dù là chạy trốn hay là đông người qua lại đều rất thuận lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro