Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Ngày Ngày Ăn Dưa
Chương 34
2024-11-10 00:10:52
Rất nhiều người đi xe điện đi làm, trên xe đủ loại người, đủ mọi thành phần nhưng trên mặt ai nấy đều tràn đầy nhiệt huyết với công việc. Làm việc chăm chỉ, cống hiến sức mình là suy nghĩ lớn nhất trong lòng họ.
Thịnh Vãn Yên đến nhà máy bông, bác bảo vệ thấy cô là người mới đến thì lập tức hỏi han.
Thịnh Vãn Yên cảm thấy việc tạo mối quan hệ tốt với bác bảo vệ là rất quan trọng.
Dù sao những người gác cổng thường không hề đơn giản, họ biết rất nhiều chuyện.
“Ra cháu là người mới của ban tuyên truyền à!”
“Vâng ạ.”
“Ban tuyên truyền cháu cứ đi thẳng, đến cuối đường là thấy.”
Bác bảo vệ chỉ đường cho cô, Thịnh Vãn Yên đang lo không biết hỏi ai về vị trí của ban tuyên truyền.
“Cảm ơn bác.”
Bác bảo vệ xua tay, Thịnh Vãn Yên vội vàng chạy đến ban tuyên truyền để báo cáo.
Ban tuyên truyền không có nhiều người, bao gồm cả cô chỉ có sáu người. Trưởng ban tuyên truyền thấy cô đến báo cáo lập tức sắp xếp cho cô vào chỗ trống duy nhất.
Chủ nhiệm Lý vỗ tay, mọi người đều nhìn qua.
“Tôi xin giới thiệu, đây là đồng chí Thịnh Vãn Yên, sau này sẽ làm việc cùng chúng ta.”
“Chào mừng đồng chí mới!”
“Hoan nghênh, hoan nghênh!”
Chủ nhiệm Lý là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, trong ban còn có hai nữ đồng nghiệp và hai nam đồng nghiệp.
Mọi người ở đây đều lớn tuổi hơn Thịnh Vãn Yên, một nữ đồng nghiệp đã kết hôn và có con, tên là Ngưu Phương Lệ, ba mươi tuổi.
Phụ nữ ở tuổi này thường đã có vài đứa con.
Một nữ đồng nghiệp khác mới cưới được hai tháng, khoảng hai mươi tuổi, tên là Ngô Giai Tú.
Hai nam đồng nghiệp, một người đã kết hôn, hai mươi lăm tuổi, tên là Trần Khang Minh.
Người còn lại mới ra trường đi làm được khoảng nửa năm, chàng trai hai mươi tuổi tên là Lâm Kiệt Hoành.
Hai người còn lại là chủ nhiệm Lý và Thịnh Vãn Yên, chỗ ngồi của cô ở gần giữa bên phải.
Phía trước là Trần Khang Minh, phía sau là Ngưu Phương Lệ, bên cạnh lối đi là Ngô Giai Tú.
Thịnh Vãn Yên ngày đầu đi làm, công việc chưa quen, chủ nhiệm Lý bảo Ngô Giai Tú lấy một số tài liệu cũ cho cô xem.
Thịnh Vãn Yên chăm chú đọc, mọi người đều làm việc riêng của mình. Ai nấy đều cúi đầu suy nghĩ viết bài tuyên truyền, chủ nhiệm Lý có cuộc họp nên dặn dò mọi người làm việc nghiêm túc rồi đi.
Chủ nhiệm Lý vừa đi, mọi người không còn cúi đầu viết bài nữa mà vây quanh Thịnh Vãn Yên.
Ngô Giai Tú thấy cô chăm chú đọc, không nhịn được cười.
“Không cần chăm chú vậy đâu, ở đây chúng tôi toàn làm cho có thôi.”
Thịnh Vãn Yên nhìn mọi người, ánh mắt ai nấy đều có vẻ chột dạ, như vậy có phải là dạy hư người ta không?
Mọi người tự giới thiệu, đồng thời kể cho cô nghe tình hình của ban tuyên truyền.
“Bộ phận của chúng ta bình thường chỉ viết bài tuyên truyền, với cả dán thông báo lên bảng tin.”
“Một tháng chỉ có vài bài tuyên truyền, bình thường toàn tự tìm việc để giết thời gian.”
Thịnh Vãn Yên đến nhà máy bông, bác bảo vệ thấy cô là người mới đến thì lập tức hỏi han.
Thịnh Vãn Yên cảm thấy việc tạo mối quan hệ tốt với bác bảo vệ là rất quan trọng.
Dù sao những người gác cổng thường không hề đơn giản, họ biết rất nhiều chuyện.
“Ra cháu là người mới của ban tuyên truyền à!”
“Vâng ạ.”
“Ban tuyên truyền cháu cứ đi thẳng, đến cuối đường là thấy.”
Bác bảo vệ chỉ đường cho cô, Thịnh Vãn Yên đang lo không biết hỏi ai về vị trí của ban tuyên truyền.
“Cảm ơn bác.”
Bác bảo vệ xua tay, Thịnh Vãn Yên vội vàng chạy đến ban tuyên truyền để báo cáo.
Ban tuyên truyền không có nhiều người, bao gồm cả cô chỉ có sáu người. Trưởng ban tuyên truyền thấy cô đến báo cáo lập tức sắp xếp cho cô vào chỗ trống duy nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chủ nhiệm Lý vỗ tay, mọi người đều nhìn qua.
“Tôi xin giới thiệu, đây là đồng chí Thịnh Vãn Yên, sau này sẽ làm việc cùng chúng ta.”
“Chào mừng đồng chí mới!”
“Hoan nghênh, hoan nghênh!”
Chủ nhiệm Lý là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, trong ban còn có hai nữ đồng nghiệp và hai nam đồng nghiệp.
Mọi người ở đây đều lớn tuổi hơn Thịnh Vãn Yên, một nữ đồng nghiệp đã kết hôn và có con, tên là Ngưu Phương Lệ, ba mươi tuổi.
Phụ nữ ở tuổi này thường đã có vài đứa con.
Một nữ đồng nghiệp khác mới cưới được hai tháng, khoảng hai mươi tuổi, tên là Ngô Giai Tú.
Hai nam đồng nghiệp, một người đã kết hôn, hai mươi lăm tuổi, tên là Trần Khang Minh.
Người còn lại mới ra trường đi làm được khoảng nửa năm, chàng trai hai mươi tuổi tên là Lâm Kiệt Hoành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người còn lại là chủ nhiệm Lý và Thịnh Vãn Yên, chỗ ngồi của cô ở gần giữa bên phải.
Phía trước là Trần Khang Minh, phía sau là Ngưu Phương Lệ, bên cạnh lối đi là Ngô Giai Tú.
Thịnh Vãn Yên ngày đầu đi làm, công việc chưa quen, chủ nhiệm Lý bảo Ngô Giai Tú lấy một số tài liệu cũ cho cô xem.
Thịnh Vãn Yên chăm chú đọc, mọi người đều làm việc riêng của mình. Ai nấy đều cúi đầu suy nghĩ viết bài tuyên truyền, chủ nhiệm Lý có cuộc họp nên dặn dò mọi người làm việc nghiêm túc rồi đi.
Chủ nhiệm Lý vừa đi, mọi người không còn cúi đầu viết bài nữa mà vây quanh Thịnh Vãn Yên.
Ngô Giai Tú thấy cô chăm chú đọc, không nhịn được cười.
“Không cần chăm chú vậy đâu, ở đây chúng tôi toàn làm cho có thôi.”
Thịnh Vãn Yên nhìn mọi người, ánh mắt ai nấy đều có vẻ chột dạ, như vậy có phải là dạy hư người ta không?
Mọi người tự giới thiệu, đồng thời kể cho cô nghe tình hình của ban tuyên truyền.
“Bộ phận của chúng ta bình thường chỉ viết bài tuyên truyền, với cả dán thông báo lên bảng tin.”
“Một tháng chỉ có vài bài tuyên truyền, bình thường toàn tự tìm việc để giết thời gian.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro