Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Ngày Ngày Ăn Dưa
Chương 37
2024-11-10 00:10:52
Chủ nhiệm Lý đã nói vậy rồi, mọi người ngoài gật đầu ra còn biết làm gì hơn? Chỉ với năm quả táo mà muốn công nhân làm việc chăm chỉ hơn, làm sao có thể! Chẳng phải là đang làm khó họ sao?
Mọi người trong văn phòng đợi chủ nhiệm Lý rời đi lập tức ngồi xuống thở dài.
“Nghĩ nhanh lên, nếu không những ngày tới sẽ khó sống đấy.”
Ngưu Phương Lệ thở dài, cô ta còn muốn tan làm sớm về nhà nấu cơm.
Mọi người bắt đầu bận rộn, Thịnh Vãn Yên cũng đang nghĩ cách để... khuyến khích công nhân.
Trước khi tan làm, mọi người đều đặt bản thảo của mình lên bàn làm việc của chủ nhiệm Lý.
Chủ nhiệm Lý trở về xem từng bản một, khi thấy bản của Thịnh Vãn Yên thì hai mắt sáng lên.
Bản thảo này hay đấy! Những lời này vừa mới mẻ lại khích lệ tinh thần, chắc chắn sẽ khiến công nhân hừng hực khí thế.
Chủ nhiệm Lý quyết định sử dụng bản thảo của Thịnh Vãn Yên. Ngày hôm sau, Thịnh Vãn Yên vừa đến nhà máy đã bị chủ nhiệm Lý gọi ra ngoài.
“Đồng chí Thịnh Vãn Yên, tôi đã xem bản thảo tuyên truyền hôm qua của cô.”
“Chuyện này giao cho cô phụ trách.”
Thịnh Vãn Yên nghe vậy, trong lòng thầm kêu không ổn, cô chỉ muốn an phận thủ thường thôi.
Mới đến mà đã giành hết công lao của nhân viên cũ, chắc chắn sẽ bị họ nhắm vào.
Vì vậy khi viết, cô cố tình viết rất bình thường, không ngờ chủ nhiệm Lý lại không làm theo lẽ thường.
“Chủ nhiệm Lý, việc này không hợp lệ ạ.”
“Hợp lệ không hợp lệ gì chứ, ý tưởng của ai tốt sẽ được dùng.”
“Đồng chí Thịnh Vãn Yên, chúng ta phải cống hiến cho đất nước!”
Thịnh Vãn Yên nghe câu này đến nhàm tai rồi, người thời này coi cống hiến cho đất nước là mục tiêu sống. Nhưng cô chỉ muốn sống an nhàn, thỉnh thoảng kiếm thêm chút tiền.
“Đồng chí Thịnh Vãn Yên, người trẻ phải có ý thức chứ, cô thấy sao?”
Ba chữ cuối cùng, chủ nhiệm Lý nhấn mạnh rất rõ ràng.
“Tôi thấy Chủ nhiệm nói đúng, được cống hiến cho đất nước là vinh hạnh của tôi.”
Thịnh Vãn Yên nghiêm túc gật đầu, chủ nhiệm Lý nghe vậy lập tức mỉm cười.
Thịnh Vãn Yên trở về phòng tuyên truyền, mọi người đều nhìn cô.
Chủ nhiệm Lý bước vào, tuyên bố: “Lần tuyên truyền này sẽ sử dụng bản thảo của đồng chí Thịnh Vãn Yên.”
“Đồng chí Thịnh Vãn Yên tuy trẻ nhưng ý tưởng rất mới mẻ, mọi người hãy phối hợp để hoàn thành công việc.”
“Để cấp trên thấy được năng lực của phòng Tuyên truyền chúng ta.”
Câu nói cuối cùng của chủ nhiệm Lý khiến các nhân viên cũ cảm thấy hài lòng. Nếu cấp trên công nhận phòng Tuyên truyền của họ, chẳng phải lợi ích sẽ tăng lên sao? Trước lợi ích cá nhân, lòng đố kỵ cũng tan thành mây khói.
“Chủ nhiệm cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp.”
Chủ nhiệm Lý hài lòng gật đầu, dặn dò thêm vài câu rồi mang bản thảo của Thịnh Vãn Yên đi báo cáo.
Mọi người cũng khá dễ gần, trêu đùa Thịnh Vãn Yên vài câu, khen cô trẻ tuổi mà đầu óc nhanh nhẹn.
“Em chỉ là lợi thế tuổi trẻ nên suy nghĩ nhanh hơn thôi, còn thiếu kinh nghiệm lắm, mong các tiền bối chỉ dắt thêm ạ.”
Mọi người trong văn phòng đợi chủ nhiệm Lý rời đi lập tức ngồi xuống thở dài.
“Nghĩ nhanh lên, nếu không những ngày tới sẽ khó sống đấy.”
Ngưu Phương Lệ thở dài, cô ta còn muốn tan làm sớm về nhà nấu cơm.
Mọi người bắt đầu bận rộn, Thịnh Vãn Yên cũng đang nghĩ cách để... khuyến khích công nhân.
Trước khi tan làm, mọi người đều đặt bản thảo của mình lên bàn làm việc của chủ nhiệm Lý.
Chủ nhiệm Lý trở về xem từng bản một, khi thấy bản của Thịnh Vãn Yên thì hai mắt sáng lên.
Bản thảo này hay đấy! Những lời này vừa mới mẻ lại khích lệ tinh thần, chắc chắn sẽ khiến công nhân hừng hực khí thế.
Chủ nhiệm Lý quyết định sử dụng bản thảo của Thịnh Vãn Yên. Ngày hôm sau, Thịnh Vãn Yên vừa đến nhà máy đã bị chủ nhiệm Lý gọi ra ngoài.
“Đồng chí Thịnh Vãn Yên, tôi đã xem bản thảo tuyên truyền hôm qua của cô.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chuyện này giao cho cô phụ trách.”
Thịnh Vãn Yên nghe vậy, trong lòng thầm kêu không ổn, cô chỉ muốn an phận thủ thường thôi.
Mới đến mà đã giành hết công lao của nhân viên cũ, chắc chắn sẽ bị họ nhắm vào.
Vì vậy khi viết, cô cố tình viết rất bình thường, không ngờ chủ nhiệm Lý lại không làm theo lẽ thường.
“Chủ nhiệm Lý, việc này không hợp lệ ạ.”
“Hợp lệ không hợp lệ gì chứ, ý tưởng của ai tốt sẽ được dùng.”
“Đồng chí Thịnh Vãn Yên, chúng ta phải cống hiến cho đất nước!”
Thịnh Vãn Yên nghe câu này đến nhàm tai rồi, người thời này coi cống hiến cho đất nước là mục tiêu sống. Nhưng cô chỉ muốn sống an nhàn, thỉnh thoảng kiếm thêm chút tiền.
“Đồng chí Thịnh Vãn Yên, người trẻ phải có ý thức chứ, cô thấy sao?”
Ba chữ cuối cùng, chủ nhiệm Lý nhấn mạnh rất rõ ràng.
“Tôi thấy Chủ nhiệm nói đúng, được cống hiến cho đất nước là vinh hạnh của tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Vãn Yên nghiêm túc gật đầu, chủ nhiệm Lý nghe vậy lập tức mỉm cười.
Thịnh Vãn Yên trở về phòng tuyên truyền, mọi người đều nhìn cô.
Chủ nhiệm Lý bước vào, tuyên bố: “Lần tuyên truyền này sẽ sử dụng bản thảo của đồng chí Thịnh Vãn Yên.”
“Đồng chí Thịnh Vãn Yên tuy trẻ nhưng ý tưởng rất mới mẻ, mọi người hãy phối hợp để hoàn thành công việc.”
“Để cấp trên thấy được năng lực của phòng Tuyên truyền chúng ta.”
Câu nói cuối cùng của chủ nhiệm Lý khiến các nhân viên cũ cảm thấy hài lòng. Nếu cấp trên công nhận phòng Tuyên truyền của họ, chẳng phải lợi ích sẽ tăng lên sao? Trước lợi ích cá nhân, lòng đố kỵ cũng tan thành mây khói.
“Chủ nhiệm cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp.”
Chủ nhiệm Lý hài lòng gật đầu, dặn dò thêm vài câu rồi mang bản thảo của Thịnh Vãn Yên đi báo cáo.
Mọi người cũng khá dễ gần, trêu đùa Thịnh Vãn Yên vài câu, khen cô trẻ tuổi mà đầu óc nhanh nhẹn.
“Em chỉ là lợi thế tuổi trẻ nên suy nghĩ nhanh hơn thôi, còn thiếu kinh nghiệm lắm, mong các tiền bối chỉ dắt thêm ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro