Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Ngày Ngày Ăn Dưa
Chương 40
2024-11-10 00:10:52
Thịnh Vãn Yên rất thận trọng, tuy có ký ức của nguyên chủ nhưng cô vẫn chưa quen với thời đại này, sơ sẩy một chút là có thể gặp rắc rối.
Cô chắc chắn nguyên chủ không còn nữa, ban đầu cơ thể cô vẫn còn một số thói quen của nguyên chủ nhưng càng ngày càng ít, đến giờ thì gần như không còn.
Cô khẳng định người nhà họ Thịnh chính là gia đình của mình nhưng vẫn chưa tìm ra nguyên nhân nguyên chủ biến mất. Biết đâu, họ là một người, nếu không tại sao ông nội lại nói những lời như vậy?
Ông nội từng nói gia đình họ sẽ gặp lại nhau ở một nơi khác, nếu đúng như lời ông nói, có lẽ cô và nguyên chủ là cùng một người.
Dù sao thì chuyện cũng đã rồi, cô không muốn nghĩ ngợi thêm nữa. Đã đến đây rồi thì hãy sống cho tốt, gia đình bình an là trên hết.
Tan làm, Thịnh Vãn Yên tìm một chỗ vắng người gần nhà lấy ra một miếng thịt lợn, ước chừng khoảng nửa ký. Dạo này nhà cô ít dầu mỡ, thịt hun khói tết cũng ăn gần hết rồi.
Giờ nhà nào cũng đang nấu cơm, công nhân ở khu tập thể đều làm ở nhà máy thép nên đã về nhà hết rồi. Thật tiện cho Thịnh Vãn Yên, nếu không mọi người thấy cô xách thịt về nhà chắc chắn sẽ bàn tán. Thời buổi này ăn thịt cũng phải lén lút.
Thịnh Vãn Yên về đến nhà, ông bà nội đã nấu cơm xong, thấy cô xách thịt về lập tức hiểu ra.
“Lại đi chợ đen à?”
Ông nội cau mày, ông rất phản đối cô đi chợ đen, việc này để ba cô làm là được rồi. Con gái cứ đến chỗ nguy hiểm, lỡ có chuyện gì thì ông biết sống sao?
“Không ạ, cháu tan làm thì thấy một bác gái xách giỏ đứng ở cửa nên lại hỏi thăm.”
Ông nội nghe vậy mới giãn mặt ra, thời này có rất nhiều người xách giỏ đứng ở cửa nhà máy. Mọi người trong nhà máy đều biết họ làm gì, cũng không ai đi tố cáo. Nhà nào chẳng muốn ăn thịt, muốn ăn ngon, có đồ ngon mang đến tận cửa, ai lại từ chối. Anh tốt, tôi tốt, tất cả đều tốt.
Lương thực khan hiếm, công nhân cũng không dại gì mà từ chối.
Thịnh Vãn Yên bịa đại một lý do, bác gái đó cô chưa gặp bao giờ, chuyện này là do Ngô Giai Tú kể.
Đúng là có những bác gái xách giỏ đi loanh quanh ở cửa các nhà máy. Họ đều nói là đến thăm người thân nhưng người thân là ai thì chưa biết.
“Mua thịt hết bao nhiêu? Để mẹ cháu đưa lại cho cháu.”
“Không cần đâu ạ, ba mẹ cho cháu mười tệ khi đi làm, cháu vẫn còn tiền.”
Bà nội nghe vậy lập tức không vui, mua thịt chắc chắn là mua theo giá chợ đen. Cháu gái đi xe điện cũng tốn tiền, thỉnh thoảng ăn ngon ở nhà ăn cũng tốn tiền. Hơn nữa thịt đâu phải mình cháu ăn, tuy con gái báo hiếu cha mẹ là chuyện nên làm. Nhưng cũng phải xem tình huống chứ, cháu gái mới đi làm, lương còn chưa có mà đã bỏ tiền mua thịt thì sao được.
“Nghe bà.”
Ông nội lên tiếng, Thịnh Vãn Yên không dám nói gì nữa, trong nhà này hễ ông nội lên tiếng là không ai dám cãi.
Ăn cơm xong, mẹ Thịnh đưa năm đồng cho Thịnh Vãn Yên, Thịnh Vãn Yên vội vàng từ chối.
“Mẹ, đâu cần nhiều như vậy?”
“Cầm lấy, bình thường mua chút bánh kẹo ăn vặt, đi làm đừng bạc đãi bản thân.”
Cô chắc chắn nguyên chủ không còn nữa, ban đầu cơ thể cô vẫn còn một số thói quen của nguyên chủ nhưng càng ngày càng ít, đến giờ thì gần như không còn.
Cô khẳng định người nhà họ Thịnh chính là gia đình của mình nhưng vẫn chưa tìm ra nguyên nhân nguyên chủ biến mất. Biết đâu, họ là một người, nếu không tại sao ông nội lại nói những lời như vậy?
Ông nội từng nói gia đình họ sẽ gặp lại nhau ở một nơi khác, nếu đúng như lời ông nói, có lẽ cô và nguyên chủ là cùng một người.
Dù sao thì chuyện cũng đã rồi, cô không muốn nghĩ ngợi thêm nữa. Đã đến đây rồi thì hãy sống cho tốt, gia đình bình an là trên hết.
Tan làm, Thịnh Vãn Yên tìm một chỗ vắng người gần nhà lấy ra một miếng thịt lợn, ước chừng khoảng nửa ký. Dạo này nhà cô ít dầu mỡ, thịt hun khói tết cũng ăn gần hết rồi.
Giờ nhà nào cũng đang nấu cơm, công nhân ở khu tập thể đều làm ở nhà máy thép nên đã về nhà hết rồi. Thật tiện cho Thịnh Vãn Yên, nếu không mọi người thấy cô xách thịt về nhà chắc chắn sẽ bàn tán. Thời buổi này ăn thịt cũng phải lén lút.
Thịnh Vãn Yên về đến nhà, ông bà nội đã nấu cơm xong, thấy cô xách thịt về lập tức hiểu ra.
“Lại đi chợ đen à?”
Ông nội cau mày, ông rất phản đối cô đi chợ đen, việc này để ba cô làm là được rồi. Con gái cứ đến chỗ nguy hiểm, lỡ có chuyện gì thì ông biết sống sao?
“Không ạ, cháu tan làm thì thấy một bác gái xách giỏ đứng ở cửa nên lại hỏi thăm.”
Ông nội nghe vậy mới giãn mặt ra, thời này có rất nhiều người xách giỏ đứng ở cửa nhà máy. Mọi người trong nhà máy đều biết họ làm gì, cũng không ai đi tố cáo. Nhà nào chẳng muốn ăn thịt, muốn ăn ngon, có đồ ngon mang đến tận cửa, ai lại từ chối. Anh tốt, tôi tốt, tất cả đều tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương thực khan hiếm, công nhân cũng không dại gì mà từ chối.
Thịnh Vãn Yên bịa đại một lý do, bác gái đó cô chưa gặp bao giờ, chuyện này là do Ngô Giai Tú kể.
Đúng là có những bác gái xách giỏ đi loanh quanh ở cửa các nhà máy. Họ đều nói là đến thăm người thân nhưng người thân là ai thì chưa biết.
“Mua thịt hết bao nhiêu? Để mẹ cháu đưa lại cho cháu.”
“Không cần đâu ạ, ba mẹ cho cháu mười tệ khi đi làm, cháu vẫn còn tiền.”
Bà nội nghe vậy lập tức không vui, mua thịt chắc chắn là mua theo giá chợ đen. Cháu gái đi xe điện cũng tốn tiền, thỉnh thoảng ăn ngon ở nhà ăn cũng tốn tiền. Hơn nữa thịt đâu phải mình cháu ăn, tuy con gái báo hiếu cha mẹ là chuyện nên làm. Nhưng cũng phải xem tình huống chứ, cháu gái mới đi làm, lương còn chưa có mà đã bỏ tiền mua thịt thì sao được.
“Nghe bà.”
Ông nội lên tiếng, Thịnh Vãn Yên không dám nói gì nữa, trong nhà này hễ ông nội lên tiếng là không ai dám cãi.
Ăn cơm xong, mẹ Thịnh đưa năm đồng cho Thịnh Vãn Yên, Thịnh Vãn Yên vội vàng từ chối.
“Mẹ, đâu cần nhiều như vậy?”
“Cầm lấy, bình thường mua chút bánh kẹo ăn vặt, đi làm đừng bạc đãi bản thân.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro