Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Ngày Ngày Ăn Dưa
Chương 43
2024-11-10 00:10:52
“Vãn Yên, lát nữa tan làm có muốn cùng đến cửa hàng bách hóa không?”
Ngô Giai Tú định đến cửa hàng bách hóa mua ít vải, tranh thủ lúc trời chưa nóng, may cho chồng mấy cái áo.
“Được đấy, em cũng định mua ít bánh kẹo về cho ông bà.”
Bánh kẹo ở nhà đã gần hết, ông bà Thịnh cứ muốn để dành cho bọn họ ăn.
Thịnh Vãn Yên biết lập tức cố tình để đó, đến khi gần hỏng hai ông bà mới chịu ăn một ít.
Nếu không với thói quen của hai ông bà, e là sẽ không ăn mà cứ để dành cho cô.
Giờ ông bà Thịnh cũng sợ Thịnh Vãn Yên ở khoản này, con bé này sẽ lãng phí đồ ăn, không ăn là cô sẽ làm mình làm mẩy. Rõ ràng là nếu mọi người không ăn, cô sẽ để đến khi hỏng, dù sao cô cũng không tiếc.
“Được, vậy chúng ta cùng đi.”
Thịnh Vãn Yên gật đầu, tiện thể cô cũng có thể tìm hiểu giá xe đạp.
Vé xe đạp cô vẫn chưa có, xem ra phải đến chợ đen mới được. Tan làm, Thịnh Vãn Yên bỏ chiếc áo len đang đan dở vào túi vải, cùng Ngô Giai Tú đến cửa hàng bách hóa.
Ngô Giai Tú xem vải, phiếu vải trong tay cô ấy không đủ, nhiều nhất chỉ mua được sáu thước.
Chị dâu cô ấy sắp sinh rồi, cô ấy là em chồng thế nào cũng phải tỏ vẻ một chút.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tặng một bộ quần áo trẻ con là hợp lý nhất, sau này không mặc nữa có thể cắt ra làm giẻ lau cũng được.
Thịnh Vãn Yên mua bánh kẹo xong, quay lại thấy cô ấy vẫn đang phân vân.
“Chị Giai Tú, chị không mua à?”
“Vãn Yên, phiếu vải của chị không đủ, để lần sau chị mua vậy.”
Cô ấy ẫn nên về nhà để chồng nghĩ cách trước, mới về nhà chồng cũng phải biết điều chút, nếu không sau này không biết sẽ bị nói thế nào.
Ngô Giai Tú kéo cô đi mua ít hạt dưa và kẹo, bình thường có thể ăn cho đỡ buồn miệng.
Thịnh Vãn Yên thấy cô ấy có vẻ lơ đãng, cô cảm thấy mình sắp kiếm được chút tiền rồi.
“Chị Giai Tú, chị nhất định phải mua vải không lỗi à?”
Ngô Giai Tú nghe cô nói vậy, vội vàng kéo cô ra một góc nhỏ giọng hỏi.
“Ý em là gì? Vãn Yên, em có cách à?”
“Em có người bạn làm ở nhà máy dệt, có thể mua được vải nhưng là hàng lỗi, chỉ cần tiền không cần phiếu.”
Trong không gian của Thịnh Vãn Yên thật sự có hàng lỗi, lúc trước khi mua, cô đã tìm rất nhiều nhà máy dệt, loại vải nào cũng có.
Cô mua nhiều, chủ nhà máy dệt có rất nhiều vải lỗi tồn kho, hỏi cô có chê không, nếu không chê thì bán cho cô với giá gốc, miễn luôn cả công may.
Cô sắp xuyên không rồi chắc chắn sẽ không chê, dù sao lúc đó cô cũng không thiếu tiền. Để phòng hờ, cô đều mua hết, cho dù không dùng đến cũng có thể bán lại được.
“Hàng lỗi cũng được, chỉ cần là đồ mới là được.”
Hàng lỗi cũng chỉ là bị lỗi màu hoặc bị rách một chút, không ảnh hưởng đến việc may quần áo.
Hơn nữa lại không cần phiếu, không biết rẻ hơn bao nhiêu.
“Vãn Yên, hay là mấy hôm nữa em hỏi giúp chị nhé?”
“Vâng, mấy hôm nữa em sẽ hỏi.”
Ngô Giai Tú định đến cửa hàng bách hóa mua ít vải, tranh thủ lúc trời chưa nóng, may cho chồng mấy cái áo.
“Được đấy, em cũng định mua ít bánh kẹo về cho ông bà.”
Bánh kẹo ở nhà đã gần hết, ông bà Thịnh cứ muốn để dành cho bọn họ ăn.
Thịnh Vãn Yên biết lập tức cố tình để đó, đến khi gần hỏng hai ông bà mới chịu ăn một ít.
Nếu không với thói quen của hai ông bà, e là sẽ không ăn mà cứ để dành cho cô.
Giờ ông bà Thịnh cũng sợ Thịnh Vãn Yên ở khoản này, con bé này sẽ lãng phí đồ ăn, không ăn là cô sẽ làm mình làm mẩy. Rõ ràng là nếu mọi người không ăn, cô sẽ để đến khi hỏng, dù sao cô cũng không tiếc.
“Được, vậy chúng ta cùng đi.”
Thịnh Vãn Yên gật đầu, tiện thể cô cũng có thể tìm hiểu giá xe đạp.
Vé xe đạp cô vẫn chưa có, xem ra phải đến chợ đen mới được. Tan làm, Thịnh Vãn Yên bỏ chiếc áo len đang đan dở vào túi vải, cùng Ngô Giai Tú đến cửa hàng bách hóa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngô Giai Tú xem vải, phiếu vải trong tay cô ấy không đủ, nhiều nhất chỉ mua được sáu thước.
Chị dâu cô ấy sắp sinh rồi, cô ấy là em chồng thế nào cũng phải tỏ vẻ một chút.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tặng một bộ quần áo trẻ con là hợp lý nhất, sau này không mặc nữa có thể cắt ra làm giẻ lau cũng được.
Thịnh Vãn Yên mua bánh kẹo xong, quay lại thấy cô ấy vẫn đang phân vân.
“Chị Giai Tú, chị không mua à?”
“Vãn Yên, phiếu vải của chị không đủ, để lần sau chị mua vậy.”
Cô ấy ẫn nên về nhà để chồng nghĩ cách trước, mới về nhà chồng cũng phải biết điều chút, nếu không sau này không biết sẽ bị nói thế nào.
Ngô Giai Tú kéo cô đi mua ít hạt dưa và kẹo, bình thường có thể ăn cho đỡ buồn miệng.
Thịnh Vãn Yên thấy cô ấy có vẻ lơ đãng, cô cảm thấy mình sắp kiếm được chút tiền rồi.
“Chị Giai Tú, chị nhất định phải mua vải không lỗi à?”
Ngô Giai Tú nghe cô nói vậy, vội vàng kéo cô ra một góc nhỏ giọng hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ý em là gì? Vãn Yên, em có cách à?”
“Em có người bạn làm ở nhà máy dệt, có thể mua được vải nhưng là hàng lỗi, chỉ cần tiền không cần phiếu.”
Trong không gian của Thịnh Vãn Yên thật sự có hàng lỗi, lúc trước khi mua, cô đã tìm rất nhiều nhà máy dệt, loại vải nào cũng có.
Cô mua nhiều, chủ nhà máy dệt có rất nhiều vải lỗi tồn kho, hỏi cô có chê không, nếu không chê thì bán cho cô với giá gốc, miễn luôn cả công may.
Cô sắp xuyên không rồi chắc chắn sẽ không chê, dù sao lúc đó cô cũng không thiếu tiền. Để phòng hờ, cô đều mua hết, cho dù không dùng đến cũng có thể bán lại được.
“Hàng lỗi cũng được, chỉ cần là đồ mới là được.”
Hàng lỗi cũng chỉ là bị lỗi màu hoặc bị rách một chút, không ảnh hưởng đến việc may quần áo.
Hơn nữa lại không cần phiếu, không biết rẻ hơn bao nhiêu.
“Vãn Yên, hay là mấy hôm nữa em hỏi giúp chị nhé?”
“Vâng, mấy hôm nữa em sẽ hỏi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro