Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Thiên Kim Thật
Chương 46
Thanh Hôi Tử
2024-11-23 07:52:38
Nhận lấy tách trà đặt lên bàn, hỏi: "Hoa Cẩn, cháu cũng không còn nhỏ nữa, anh cháu đã có con gái rồi, bao giờ cháu mới kết hôn đây?"
Tư Hoa Cẩn nói: "Không vội ạ."
Ông cụ Tư nghe vậy liền nổi giận, nói: "Cháu không vội nhưng ông vội! Anh cả cháu đã có con gái rồi, nghe nói em ba của cháu cũng đã có đối tượng, còn cháu, vẫn độc thân, sao lại không vội chứ!"
Ông cụ Tư vì kích động nên nói hơi lớn tiếng, hai đứa nghe thấy cũng không cãi nhau nữa, ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn.
Tư Hoa Cẩn: "Ông ơi, chuyện này không thể vội được."
Ông cụ Tư nói: "Sao lại không vội được, cháu nói tạm thời không kết hôn cũng được, nhưng ít nhất phải có đối tượng chứ, cháu còn chưa có đối tượng, chẳng lẽ, phải đợi đến khi Tô Diệp có đối tượng rồi cháu mới vội sao?"
Tư Hoa Cẩn có chút đau đầu, không hiểu sao gần đây ông nội lại sốt sắng chuyện tìm đối tượng cho mình như vậy.
Tư Hoa Cẩn nói: "Ông nội, trước đây cháu vẫn ở trong quân đội, làm gì có thời gian yêu đương ạ?"
Ông cụ Tư trừng mắt, nói: "Đừng tưởng ông đây ngu, trong quân đội cũng có con gái mà? Sao, thời gian của cháu ít đến vậy, công việc bận rộn đến vậy, đến cả thời gian nói chuyện với con gái cũng không có?"
Tư Hoa Cẩn nhẹ nhàng nói: "Ông nội, ông nói lý một chút, trước đây cháu bận rộn huấn luyện tân binh, làm gì có thời gian đi tìm người nói chuyện chứ?"
Ông cụ Tư không nghe anh giải thích, nói: "Vậy bây giờ cháu không rảnh rồi sao? Bà nội cháu cũng quan tâm đến chuyện này của cháu, đã xem mắt cho cháu mấy cô gái rồi, qua Tết cháu đi xem thử đi, biết đâu có người hợp mắt với cháu thì sao?"
"Ông nội, chuyện này để qua Tết rồi nói! Giờ cũng không còn sớm nữa, cháu đưa Minh Huy về nhà trước đây." Nói xong không đợi Diệp Minh Huy phản ứng, kéo tay cậu đi ra ngoài.
Diệp Minh Huy vẫn chưa hiểu chuyện gì, cứ thế bị kéo đi, Tư Lục Liêu biết không nên ở lại đây lâu, nói với ông nội một tiếng rồi cũng chuồn theo.
Khi bà cụ Tư xuống nhà thì thấy ông nhà mình đang ngồi một mình trên sô pha tức giận.
Bà cụ Tư hỏi: "Hoa Cẩn đâu rồi? Giờ này không phải đã về rồi sao?"
Ông cụ Tư vừa bị anh chọc tức, thấy vợ đến liền mách tội: "Thằng nhóc đó nghe nói phải đi xem mắt liền kiếm cớ chuồn đi rồi."
Bà cụ Tư biết tính ông nhà mình, hỏi: "Ông nói với Hoa Cẩn thế nào?"
Ông cụ Tư thành thật khai báo: "Không phải là nói thẳng sao? Còn phải nói thế nào nữa?"
Bà cụ Tư có chút trách móc: "Ông không biết nói chuyện uyển chuyển với Hoa Cẩn một chút hay sao?"
Ông cụ Tư bị vợ trách cứ, có chút ấm ức: "Không phải chỉ bảo nó đi xem mắt thôi sao, có gì phải nói giảm nói tránh? Nói thẳng với nó không được à?"
Bà cụ Tư liếc xéo ông ấy, nói: "Nếu Hoa Cẩn vẫn không đồng ý, ông cứ liệu hồn!"
Ông cụ Tư có chút ấm ức: "Tú Vân, bà làm việc phải có lý lẽ chứ. Rõ ràng chỉ là bảo nó đi xem mắt thôi mà, cần gì phải nói uyển chuyển? Hơn nữa, nó không muốn đi thì can hệ gì tới tôi? Sao bà lại đổ lỗi cho tôi?"
Bà cụ Tư mặc kệ, nói: "Tôi không quan tâm, dù sao nếu nó không đi, tôi sẽ đổ lỗi cho ông. Nếu tôi không có cháu bế, đều là lỗi của ông." Nói xong, bà ấy không thèm để ý đến ông ấy nữa, chậm rãi bước lên lầu.
Ông cụ Tư nhỏ giọng biện minh: "Đạm Trúc không phải đã có một đứa con gái rồi sao? Sao lại không có cháu bế, cùng lắm thì bảo Đạm Trúc bế con về."
Ông cụ Tư nói xong cũng nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, bởi vì xem ý tứ của Tú Vân là nếu Hoa Cẩn không đi xem mắt thì ông ấy sẽ không yên thân, nhưng Hoa Cẩn không muốn đi, ông ấy biết làm sao bây giờ?
Bên này ông cụ Tư đang đau đầu không biết làm sao để cháu mình đồng ý đi xem mắt, bên kia một nhóm người đã sắp đến cổng đại viện.
Tư Hoa Cẩn nói: "Không vội ạ."
Ông cụ Tư nghe vậy liền nổi giận, nói: "Cháu không vội nhưng ông vội! Anh cả cháu đã có con gái rồi, nghe nói em ba của cháu cũng đã có đối tượng, còn cháu, vẫn độc thân, sao lại không vội chứ!"
Ông cụ Tư vì kích động nên nói hơi lớn tiếng, hai đứa nghe thấy cũng không cãi nhau nữa, ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn.
Tư Hoa Cẩn: "Ông ơi, chuyện này không thể vội được."
Ông cụ Tư nói: "Sao lại không vội được, cháu nói tạm thời không kết hôn cũng được, nhưng ít nhất phải có đối tượng chứ, cháu còn chưa có đối tượng, chẳng lẽ, phải đợi đến khi Tô Diệp có đối tượng rồi cháu mới vội sao?"
Tư Hoa Cẩn có chút đau đầu, không hiểu sao gần đây ông nội lại sốt sắng chuyện tìm đối tượng cho mình như vậy.
Tư Hoa Cẩn nói: "Ông nội, trước đây cháu vẫn ở trong quân đội, làm gì có thời gian yêu đương ạ?"
Ông cụ Tư trừng mắt, nói: "Đừng tưởng ông đây ngu, trong quân đội cũng có con gái mà? Sao, thời gian của cháu ít đến vậy, công việc bận rộn đến vậy, đến cả thời gian nói chuyện với con gái cũng không có?"
Tư Hoa Cẩn nhẹ nhàng nói: "Ông nội, ông nói lý một chút, trước đây cháu bận rộn huấn luyện tân binh, làm gì có thời gian đi tìm người nói chuyện chứ?"
Ông cụ Tư không nghe anh giải thích, nói: "Vậy bây giờ cháu không rảnh rồi sao? Bà nội cháu cũng quan tâm đến chuyện này của cháu, đã xem mắt cho cháu mấy cô gái rồi, qua Tết cháu đi xem thử đi, biết đâu có người hợp mắt với cháu thì sao?"
"Ông nội, chuyện này để qua Tết rồi nói! Giờ cũng không còn sớm nữa, cháu đưa Minh Huy về nhà trước đây." Nói xong không đợi Diệp Minh Huy phản ứng, kéo tay cậu đi ra ngoài.
Diệp Minh Huy vẫn chưa hiểu chuyện gì, cứ thế bị kéo đi, Tư Lục Liêu biết không nên ở lại đây lâu, nói với ông nội một tiếng rồi cũng chuồn theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi bà cụ Tư xuống nhà thì thấy ông nhà mình đang ngồi một mình trên sô pha tức giận.
Bà cụ Tư hỏi: "Hoa Cẩn đâu rồi? Giờ này không phải đã về rồi sao?"
Ông cụ Tư vừa bị anh chọc tức, thấy vợ đến liền mách tội: "Thằng nhóc đó nghe nói phải đi xem mắt liền kiếm cớ chuồn đi rồi."
Bà cụ Tư biết tính ông nhà mình, hỏi: "Ông nói với Hoa Cẩn thế nào?"
Ông cụ Tư thành thật khai báo: "Không phải là nói thẳng sao? Còn phải nói thế nào nữa?"
Bà cụ Tư có chút trách móc: "Ông không biết nói chuyện uyển chuyển với Hoa Cẩn một chút hay sao?"
Ông cụ Tư bị vợ trách cứ, có chút ấm ức: "Không phải chỉ bảo nó đi xem mắt thôi sao, có gì phải nói giảm nói tránh? Nói thẳng với nó không được à?"
Bà cụ Tư liếc xéo ông ấy, nói: "Nếu Hoa Cẩn vẫn không đồng ý, ông cứ liệu hồn!"
Ông cụ Tư có chút ấm ức: "Tú Vân, bà làm việc phải có lý lẽ chứ. Rõ ràng chỉ là bảo nó đi xem mắt thôi mà, cần gì phải nói uyển chuyển? Hơn nữa, nó không muốn đi thì can hệ gì tới tôi? Sao bà lại đổ lỗi cho tôi?"
Bà cụ Tư mặc kệ, nói: "Tôi không quan tâm, dù sao nếu nó không đi, tôi sẽ đổ lỗi cho ông. Nếu tôi không có cháu bế, đều là lỗi của ông." Nói xong, bà ấy không thèm để ý đến ông ấy nữa, chậm rãi bước lên lầu.
Ông cụ Tư nhỏ giọng biện minh: "Đạm Trúc không phải đã có một đứa con gái rồi sao? Sao lại không có cháu bế, cùng lắm thì bảo Đạm Trúc bế con về."
Ông cụ Tư nói xong cũng nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, bởi vì xem ý tứ của Tú Vân là nếu Hoa Cẩn không đi xem mắt thì ông ấy sẽ không yên thân, nhưng Hoa Cẩn không muốn đi, ông ấy biết làm sao bây giờ?
Bên này ông cụ Tư đang đau đầu không biết làm sao để cháu mình đồng ý đi xem mắt, bên kia một nhóm người đã sắp đến cổng đại viện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro