Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Thiên Kim Thật
Mẹ Ruột
Thanh Hôi Tử
2024-11-23 07:52:38
Translator: Y Na Thố Thố
Nhưng dù ngu ngốc đến đâu, bà ta vẫn biết có những lời không thể nói ra.
Bà Diệp lấy khăn tay lau nước mắt, đứng dậy, vẫy tay với Diệp Hoan, ý bảo cô lại đây.
Diệp Hoan giả vờ như mới chú ý đến bà ta, ngoan ngoãn đi tới.
Chờ con gái ruột đi tới trước mặt nhìn mình, trong mắt bà Diệp bất giác hiện lên một tia chán ghét.
Diệp Hoan nhạy cảm nhận thấy sự ghét bỏ của bà ta, trong lòng không nhịn được cảm thấy thất vọng đau khổ thay nguyên chủ.
Mẹ ruột lần đầu gặp mình đã thấy ghét, nếu bây giờ cô ấy ở đây thì sẽ buồn biết bao.
Bà Diệp nhận thấy ba cha con đang nhìn mình cách đó không xa, liền vươn tay muốn ôm cô, nhưng Diệp Hoan lại tránh đi.
Diệp Hoan giải thích: "Chúng ta còn không quen, tôi không thích bị người lạ ôm."
Bà Diệp nghe vậy lại chảy nước mắt, đại khái là trong lòng bà ta vẫn còn một chút tình mẫu tử, che ngực đau lòng nói: "Mẹ là mẹ của con, con là miếng thịt rơi ra từ trên người mẹ! Sao chúng ta có thể là người xa lạ chứ!"
Diệp Hoan im lặng nhìn bà ta, Diệp Tĩnh Văn ở một bên vội vàng đỡ người dậy.
Thấy vợ mình như vậy, Diệp Uy Quốc không khỏi nhíu mày nói: "Được rồi, Tiểu Hoan mới trở về, chúng ta không quen cũng là đương nhiên, nếu em muốn ôm con gái thì ở cạnh con bé mấy ngày, đến khi nào quen thuộc là được, sao phải rơi nước mắt? Không phải bác sĩ nói rồi sao, em đó, khóc ít thôi, sao con lớn như vậy rồi mà em vẫn thích khóc thế?"
Bà Diệp dựa vào người Diệp Tĩnh Văn, tự trách nói: "Giá như khi đó mẹ cẩn thận hơn thì tốt rồi. Con gái ngoan của mẹ, con thật sự đã chịu khổ nhiều năm như vậy rồi!"
Diệp Hoan vẫn rất nhạy cảm với cảm xúc của con người, cô nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng tự trách mình, mặc dù cơ thể cảm thấy buồn bã, nhưng trong nỗi buồn hình như có một tia sợ hãi, nhưng tại sao cô lại sợ hãi?
Có điều Diệp Hoan cũng không nghĩ nhiều, dù sao không quá thân thiết với nhau, cô tưởng rằng mình vừa mới xuyên không, năng lực này chưa khôi phục đặc biệt linh mẫn.
Cuối cùng vẫn là ba cha con cùng nhau dỗ dành bà ta, nhưng Diệp Hoan lại cảm thấy hình như bà mẹ này không thân thiết với mình lắm.
Diệp Hoan không đặc biệt buồn bã, dù sao trước đây cô cũng có cuộc sống hạnh phúc, cha mẹ yêu thương, cô không thể đột ngột tiếp nhận cha mẹ mới của mình ngay lập tức được.
Thuyết phục vợ mình xong, nhìn con gái ngồi trên ghế cúi đầu nghịch ngón tay, ông muốn nói chuyện tương lai với cô, nhưng bầu không khí hiện tại không phải lúc để nói những chuyện này, chỉ có thể bất lực nhéo nhéo mi tâm.
Ngay khi Diệp Uy Quốc không biết phải nói gì, vợ ông đột nhiên ôm lấy Diệp Tĩnh Văn nói: "Mẹ không nỡ bỏ con đâu, Tĩnh Văn."
Diệp Hoan bị giọng nói đột ngột của bà ta làm cho giật mình, Diệp Uy Quốc cho rằng cô sợ hãi, liền nói: "Diệp Minh Chí, Diệp Minh Cao và Diệp Minh Huyz các con dẫn em gái lên lầu xem phòng mới trước đi, cha còn có chuyện muốn bàn với mẹ con. Tĩnh Văn, con cũng lên đi."
Bầu không khí bây giờ có chút kỳ quái, bọn họ cũng biết hiện tại ở lại cũng không thích hợp, thế là Diệp Minh Chí cầm lấy hành lý của em gái nói: "Em gái, để anh dẫn em đi xem phòng mới của em trước, từ nay về sau em sẽ ở trong căn phòng này, nếu có cái gì không thích, có thể nói với anh, anh sẽ đổi cho em."
Nhưng dù ngu ngốc đến đâu, bà ta vẫn biết có những lời không thể nói ra.
Bà Diệp lấy khăn tay lau nước mắt, đứng dậy, vẫy tay với Diệp Hoan, ý bảo cô lại đây.
Diệp Hoan giả vờ như mới chú ý đến bà ta, ngoan ngoãn đi tới.
Chờ con gái ruột đi tới trước mặt nhìn mình, trong mắt bà Diệp bất giác hiện lên một tia chán ghét.
Diệp Hoan nhạy cảm nhận thấy sự ghét bỏ của bà ta, trong lòng không nhịn được cảm thấy thất vọng đau khổ thay nguyên chủ.
Mẹ ruột lần đầu gặp mình đã thấy ghét, nếu bây giờ cô ấy ở đây thì sẽ buồn biết bao.
Bà Diệp nhận thấy ba cha con đang nhìn mình cách đó không xa, liền vươn tay muốn ôm cô, nhưng Diệp Hoan lại tránh đi.
Diệp Hoan giải thích: "Chúng ta còn không quen, tôi không thích bị người lạ ôm."
Bà Diệp nghe vậy lại chảy nước mắt, đại khái là trong lòng bà ta vẫn còn một chút tình mẫu tử, che ngực đau lòng nói: "Mẹ là mẹ của con, con là miếng thịt rơi ra từ trên người mẹ! Sao chúng ta có thể là người xa lạ chứ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Hoan im lặng nhìn bà ta, Diệp Tĩnh Văn ở một bên vội vàng đỡ người dậy.
Thấy vợ mình như vậy, Diệp Uy Quốc không khỏi nhíu mày nói: "Được rồi, Tiểu Hoan mới trở về, chúng ta không quen cũng là đương nhiên, nếu em muốn ôm con gái thì ở cạnh con bé mấy ngày, đến khi nào quen thuộc là được, sao phải rơi nước mắt? Không phải bác sĩ nói rồi sao, em đó, khóc ít thôi, sao con lớn như vậy rồi mà em vẫn thích khóc thế?"
Bà Diệp dựa vào người Diệp Tĩnh Văn, tự trách nói: "Giá như khi đó mẹ cẩn thận hơn thì tốt rồi. Con gái ngoan của mẹ, con thật sự đã chịu khổ nhiều năm như vậy rồi!"
Diệp Hoan vẫn rất nhạy cảm với cảm xúc của con người, cô nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng tự trách mình, mặc dù cơ thể cảm thấy buồn bã, nhưng trong nỗi buồn hình như có một tia sợ hãi, nhưng tại sao cô lại sợ hãi?
Có điều Diệp Hoan cũng không nghĩ nhiều, dù sao không quá thân thiết với nhau, cô tưởng rằng mình vừa mới xuyên không, năng lực này chưa khôi phục đặc biệt linh mẫn.
Cuối cùng vẫn là ba cha con cùng nhau dỗ dành bà ta, nhưng Diệp Hoan lại cảm thấy hình như bà mẹ này không thân thiết với mình lắm.
Diệp Hoan không đặc biệt buồn bã, dù sao trước đây cô cũng có cuộc sống hạnh phúc, cha mẹ yêu thương, cô không thể đột ngột tiếp nhận cha mẹ mới của mình ngay lập tức được.
Thuyết phục vợ mình xong, nhìn con gái ngồi trên ghế cúi đầu nghịch ngón tay, ông muốn nói chuyện tương lai với cô, nhưng bầu không khí hiện tại không phải lúc để nói những chuyện này, chỉ có thể bất lực nhéo nhéo mi tâm.
Ngay khi Diệp Uy Quốc không biết phải nói gì, vợ ông đột nhiên ôm lấy Diệp Tĩnh Văn nói: "Mẹ không nỡ bỏ con đâu, Tĩnh Văn."
Diệp Hoan bị giọng nói đột ngột của bà ta làm cho giật mình, Diệp Uy Quốc cho rằng cô sợ hãi, liền nói: "Diệp Minh Chí, Diệp Minh Cao và Diệp Minh Huyz các con dẫn em gái lên lầu xem phòng mới trước đi, cha còn có chuyện muốn bàn với mẹ con. Tĩnh Văn, con cũng lên đi."
Bầu không khí bây giờ có chút kỳ quái, bọn họ cũng biết hiện tại ở lại cũng không thích hợp, thế là Diệp Minh Chí cầm lấy hành lý của em gái nói: "Em gái, để anh dẫn em đi xem phòng mới của em trước, từ nay về sau em sẽ ở trong căn phòng này, nếu có cái gì không thích, có thể nói với anh, anh sẽ đổi cho em."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro