Mẹ, Con Là Thẩm...
Hữu Mạn
2024-08-07 13:02:26
“Mẹ, mẹ nói gì thế? Thẩm Hạ là người con đốt đèn lồng mới tìm được, đợi con có thời gian sẽ dẫn anh ấy về cho mẹ xem sẽ biết, ánh mắt của con gái mẹ chắc chắn không sai.”
Rõ ràng là những lời này vô cùng xấu hổ, nhưng Tô Nhiễm Nhiễm lại thản nhiên nói ra.
Khóe miệng cô không nhịn được nhếch lên nụ cười ngọt ngào, khiến người ta không chút hoài nghi tính chân thật trong lời nói của cô.
Thẩm Hạ ở bên cạnh tay vốn căng thẳng dần thả lỏng ra.
Mà gương mặt luôn nghiêm túc của anh, lúc này lại dịu dàng đến mức khó mà tưởng tượng.
Không ai hiểu con bằng mẹ, trong lòng Đinh Ngọc Trân biết có lẽ con gái thật sự nhận định người đàn ông kia.
Tuy trong lòng bà ấy vẫn rất bất mãn, nhưng trong lúc nhất thời không biết nên khuyên thế nào.
Nhưng vào lúc này, bên kia ống nghe truyền đến giọng nam trầm ổn.
“Mẹ, con là Thẩm Hạ.”
…
Mãi đến khi ra khỏi bưu điện, Tô Nhiễm Nhiễm còn chưa tin được.
“Mẹ em thật sự không phản đối chúng ta à?”
Cô hỏi, đôi mắt khẽ chớp như có thể nói, trong đôi mắt tràn ngập tò mò và kinh ngạc cảm thán.
Giống như chuyện anh làm là chuyện khó lường.
Nhịn xuống xúc động muốn xoa đầu nhỏ của cô, khóe miệng Thẩm Hạ hơi nhếch lên.
“Đúng vậy, mẹ nói đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, nhưng mà bảo chúng ta đến Hải Thị một chuyến, anh định đợi thu hoạch lúa nước xong thì dẫn em trở về.”
Nghe thấy những lời này, tươi cười trên mặt Tô Nhiễm Nhiễm lại đột nhiên cứng lại.
Lại nghĩ tới mưa to dường như mãi không dứt vào mười ngày sau.
“Làm sao vậy?”
Thấy sắc mặt cô không đúng, biểu cảm của Thẩm Hạ cũng nghiêm túc hơn.
Trong mắt thậm chí còn mơ hồ có chút khẩn trương không thể che giấu.
Tô Nhiễm Nhiễm nhìn thẳng đôi mắt thâm thúy của người đàn ông, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ của anh khi nhường cơ hội sống cho mình.
Trái tim đột nhiên run lên không thể kiềm chế.
Rõ ràng anh ở ngay trước mặt, nhưng cô vẫn không yên tâm, sợ hãi anh sẽ bị hồng thủy cướp đi giống như đời trước.
“Ngày mai chúng ta đi được không?”
Tô Nhiễm Nhiễm nắm lấy vạt áo của Thẩm Hạ, có chút vội vàng nói.
Lúc này bỗng nhiên Tô Nhiễm Nhiễm có thể hiểu được cách làm của Lý Tuyết Thu.
Cô chỉ muốn người đàn ông của mình sống thật tốt, không muốn quan tâm hồng thủy có bao phủ hoa màu hay không.
Dù sao bọn họ chưa từng đối xử tốt với cô.
Nhớ tới những lời đồn đại vớ vẩn trong một năm trước, Tô Nhiễm Nhiễm căn bản không muốn đi quản chuyện hồng thủy.
Nhưng Thẩm Hạ nghe thấy những lời này, ánh mắt lại trở nên nghiêm túc hơn.
Người phụ nữ trước mặt có chút không đúng, như đang sợ hãi gì đó.
Cái tay nắm lấy áo mình giống như người chết đuối nắm được khúc gỗ nổi, nắm thật chặt, anh thậm chí có thể cảm nhận được run rẩy truyền từ đầu ngón tay cô tới.
“Đừng sợ, anh ở đây.”
Thẩm Hạ không biết cô đang sợ gì, nhưng vẫn mở miệng trấn an theo bản năng.
“Bây giờ chúng ta đi mua vé xe lửa!”
Ánh mắt Tô Nhiễm Nhiễm nhìn chằm chằm người đàn ông vẻ mặt lo lắng trước mặt, trong đầu không ngừng hiện lên khi cô được anh cứu ra khỏi hồng thủy, anh nói một câu “đừng sợ, anh ở đây”.
Sao cô có thể không sợ?
Anh đã bị nước cuốn trôi đi mất trước mặt cô như thế!
Cho nên mấy chục năm sau, hình ảnh đó vẫn luôn liên tục xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Nhắc nhở cô hết lần này tới lần khác, rốt cuộc là cô đã bỏ lỡ cái gì.
“Được, vậy ngày mai đi, chúng ta đi ăn cơm trước, đợi lát nữa đi mua vé.”
Thấy cảm xúc của cô không đúng, Thẩm Hạ đành phải trấn an theo lời nói của cô.
Đi sớm cũng không có gì, đi sớm về sớm, còn có thể kịp trở về thu hoạch lương thực trong đội.
Rõ ràng là những lời này vô cùng xấu hổ, nhưng Tô Nhiễm Nhiễm lại thản nhiên nói ra.
Khóe miệng cô không nhịn được nhếch lên nụ cười ngọt ngào, khiến người ta không chút hoài nghi tính chân thật trong lời nói của cô.
Thẩm Hạ ở bên cạnh tay vốn căng thẳng dần thả lỏng ra.
Mà gương mặt luôn nghiêm túc của anh, lúc này lại dịu dàng đến mức khó mà tưởng tượng.
Không ai hiểu con bằng mẹ, trong lòng Đinh Ngọc Trân biết có lẽ con gái thật sự nhận định người đàn ông kia.
Tuy trong lòng bà ấy vẫn rất bất mãn, nhưng trong lúc nhất thời không biết nên khuyên thế nào.
Nhưng vào lúc này, bên kia ống nghe truyền đến giọng nam trầm ổn.
“Mẹ, con là Thẩm Hạ.”
…
Mãi đến khi ra khỏi bưu điện, Tô Nhiễm Nhiễm còn chưa tin được.
“Mẹ em thật sự không phản đối chúng ta à?”
Cô hỏi, đôi mắt khẽ chớp như có thể nói, trong đôi mắt tràn ngập tò mò và kinh ngạc cảm thán.
Giống như chuyện anh làm là chuyện khó lường.
Nhịn xuống xúc động muốn xoa đầu nhỏ của cô, khóe miệng Thẩm Hạ hơi nhếch lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng vậy, mẹ nói đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, nhưng mà bảo chúng ta đến Hải Thị một chuyến, anh định đợi thu hoạch lúa nước xong thì dẫn em trở về.”
Nghe thấy những lời này, tươi cười trên mặt Tô Nhiễm Nhiễm lại đột nhiên cứng lại.
Lại nghĩ tới mưa to dường như mãi không dứt vào mười ngày sau.
“Làm sao vậy?”
Thấy sắc mặt cô không đúng, biểu cảm của Thẩm Hạ cũng nghiêm túc hơn.
Trong mắt thậm chí còn mơ hồ có chút khẩn trương không thể che giấu.
Tô Nhiễm Nhiễm nhìn thẳng đôi mắt thâm thúy của người đàn ông, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ của anh khi nhường cơ hội sống cho mình.
Trái tim đột nhiên run lên không thể kiềm chế.
Rõ ràng anh ở ngay trước mặt, nhưng cô vẫn không yên tâm, sợ hãi anh sẽ bị hồng thủy cướp đi giống như đời trước.
“Ngày mai chúng ta đi được không?”
Tô Nhiễm Nhiễm nắm lấy vạt áo của Thẩm Hạ, có chút vội vàng nói.
Lúc này bỗng nhiên Tô Nhiễm Nhiễm có thể hiểu được cách làm của Lý Tuyết Thu.
Cô chỉ muốn người đàn ông của mình sống thật tốt, không muốn quan tâm hồng thủy có bao phủ hoa màu hay không.
Dù sao bọn họ chưa từng đối xử tốt với cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhớ tới những lời đồn đại vớ vẩn trong một năm trước, Tô Nhiễm Nhiễm căn bản không muốn đi quản chuyện hồng thủy.
Nhưng Thẩm Hạ nghe thấy những lời này, ánh mắt lại trở nên nghiêm túc hơn.
Người phụ nữ trước mặt có chút không đúng, như đang sợ hãi gì đó.
Cái tay nắm lấy áo mình giống như người chết đuối nắm được khúc gỗ nổi, nắm thật chặt, anh thậm chí có thể cảm nhận được run rẩy truyền từ đầu ngón tay cô tới.
“Đừng sợ, anh ở đây.”
Thẩm Hạ không biết cô đang sợ gì, nhưng vẫn mở miệng trấn an theo bản năng.
“Bây giờ chúng ta đi mua vé xe lửa!”
Ánh mắt Tô Nhiễm Nhiễm nhìn chằm chằm người đàn ông vẻ mặt lo lắng trước mặt, trong đầu không ngừng hiện lên khi cô được anh cứu ra khỏi hồng thủy, anh nói một câu “đừng sợ, anh ở đây”.
Sao cô có thể không sợ?
Anh đã bị nước cuốn trôi đi mất trước mặt cô như thế!
Cho nên mấy chục năm sau, hình ảnh đó vẫn luôn liên tục xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Nhắc nhở cô hết lần này tới lần khác, rốt cuộc là cô đã bỏ lỡ cái gì.
“Được, vậy ngày mai đi, chúng ta đi ăn cơm trước, đợi lát nữa đi mua vé.”
Thấy cảm xúc của cô không đúng, Thẩm Hạ đành phải trấn an theo lời nói của cô.
Đi sớm cũng không có gì, đi sớm về sớm, còn có thể kịp trở về thu hoạch lương thực trong đội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro