Con Trai Sắp 30...
Hữu Mạn
2024-08-07 13:02:26
“Ồ, mặt trời mọc hướng Tây à, người nào đó không giở thói tiểu thư nữa sao?”
Vợ lão nhị Cao Phương Hà trợn mắt nói, nhưng cô ấy vừa mới nói xong, đã bị Thẩm Dược ở bên cạnh đẩy.
“Em bớt tranh cãi thôi.”
Vất vả lắm chị dâu cả mới không ầm ĩ, bới móc chuyện đó làm gì, là chê anh cả anh ta còn chưa đủ đau đầu ư?
Nghe thấy những lời này, trên mặt Cao Phương Hà có chút không phục, nhưng không nói gì nữa.
Nhưng mà cô ấy không nói, đám trẻ lại mỗi người đều tò mò nhìn Tô Nhiễm Nhiễm.
“Bác gái cả bác không ngủ được ạ?”
Tiểu Đậu Đậu nhà lão tam chớp mắt, tò mò nhìn Tô Nhiễm Nhiễm.
Ở trong thế giới mới ba tuổi của cô bé, còn chưa hiểu được mấy thứ phức tạp.
Chỉ biết mấy ngày rồi bác gái không ra cửa, bà nội cũng không cho cô bé đến ầm ĩ.
Nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt của đứa bé, Tô Nhiễm Nhiễm không nhịn được đỏ mặt, vô cùng xấu hổ.
“Mấy ngày hôm trước bác gái cả không thoải mái, bây giờ không sao nữa.”
Thẩm Hạ hạ giọng giải thích với cô bé một câu.
Nhưng mà đâu biết đứa bé vừa nghe thấy giọng anh, miệng lập tức mím lại.
“Hu hu… Cháu sẽ nghe lời, bác quân nhân đừng bắt cháu!”
Thẩm Hạ: …
Nhìn dáng vẻ chịu thiệt của anh, Tô Nhiễm Nhiễm hơi buồn cười.
Cô ngồi xổm xuống muốn bế đứa bé dỗ theo thói quen, nhưng lại bị Thẩm Hạ ngăn cản.
“Em cẩn thận cơ thể.”
Nghe thấy thế Tô Nhiễm Nhiễm cũng biết được hiện giờ cơ thể mình quan trọng hơn, thật sự không thích hợp ôm đứa bé.
Mà Phan Thủy Phương mới ra khỏi phòng bếp vừa vặn nghe thấy câu nói này, lập tức sửng sốt.
Ngay sau đó như nghĩ tới gì đó, trên mặt bà ấy tràn ngập kích động lao về phía hai người.
“Lão đại, con vừa mới nói gì cơ? Cái gì mà cẩn thận cơ thể?”
Vừa nói đôi mắt của bà ấy vừa nhìn chằm chằm bụng Tô Nhiễm Nhiễm.
Cuối cùng lão đại sắp 30 tuổi nhà bà ấy sắp làm cha ư?
“Mẹ, chúng con vừa mới đến bệnh viện, Nhiễm Nhiễm có thai, còn ít tháng.”
Những lời này giống như quả bom.
Mọi người bắt đầu ăn cơm lần nữa trong sân đều yên tĩnh lại, ngay sau đó vang lên tiếng chúc mừng.
“Anh cả, chúc mừng anh.” Lão nhị Thẩm Dược vẻ mặt kinh ngạc vui mừng nói.
Con của anh ta đều học tiểu học, anh cả anh ta còn chưa kết hôn.
Mẹ sốt ruột đến mức vẫn luôn lo lắng, vất vả lắm anh cả mới nhả ra đồng ý cưới thanh niên trí thức Tô.
Kết quả cưới về nhà lại gà bay chó sủa.
Bây giờ thì tốt quá, có con, có lẽ sau này chị dâu cả sẽ không ầm ĩ đòi về thành phố nữa đúng không?
Lão tam Thẩm Bình cũng vẻ mặt vui sướng nói chúc mừng với anh cả.
Phan Thủy Phương càng là vẻ mặt khẩn trương đi tới đỡ cô.
“Con mau tới ngồi xuống, ăn cơm trước.”
Dáng vẻ quan tâm săn sóc đó, không chút nào nhìn ra được hôm trước còn ở trong sân tức giận mắng cô một trận.
“Cảm ơn mẹ.”
Tô Nhiễm Nhiễm cúi đầu, còn có chút không quen bà ấy thân thiết như vậy.
Gả đến Thẩm gia hơn một năm, thái độ của mẹ chồng đối với cô không thể nói tốt cũng không thể nói kém.
Nhưng mà so với mẹ chồng chuyên tra tấn con dâu khác, cô xem như có mẹ chồng tốt.
Nếu không phải mấy ngày hôm trước cô tuyệt thực ầm ĩ đòi về thành phố, cô còn chưa đến mức bị mắng như vậy.
Cao Phương Hà nhìn dáng vẻ của mẹ chồng, không nhịn được bĩu môi lần nữa.
“Làm như người nào cũng không thể mang thai ấy.” Vừa nói, cô ấy vừa dán sát vào vợ lão tam Từ Tuệ Liên nói: “Tuệ Liên em nói xem đúng không?”
Từ Tuệ Liên cười gượng, sắc mặt không tính tốt lắm.
Tô Nhiễm Nhiễm nghe được, nhưng mà cô không để trong lòng, dù sao quan hệ giữa chị em dâu vốn rất vi diệu.
Thường ngày chị ăn nhiều một miếng, em ăn ít một miếng đều có thể có hiềm khích, càng khỏi phải nói lúc này mẹ chồng ước gì có thể cung phụng cô.
Vợ lão nhị Cao Phương Hà trợn mắt nói, nhưng cô ấy vừa mới nói xong, đã bị Thẩm Dược ở bên cạnh đẩy.
“Em bớt tranh cãi thôi.”
Vất vả lắm chị dâu cả mới không ầm ĩ, bới móc chuyện đó làm gì, là chê anh cả anh ta còn chưa đủ đau đầu ư?
Nghe thấy những lời này, trên mặt Cao Phương Hà có chút không phục, nhưng không nói gì nữa.
Nhưng mà cô ấy không nói, đám trẻ lại mỗi người đều tò mò nhìn Tô Nhiễm Nhiễm.
“Bác gái cả bác không ngủ được ạ?”
Tiểu Đậu Đậu nhà lão tam chớp mắt, tò mò nhìn Tô Nhiễm Nhiễm.
Ở trong thế giới mới ba tuổi của cô bé, còn chưa hiểu được mấy thứ phức tạp.
Chỉ biết mấy ngày rồi bác gái không ra cửa, bà nội cũng không cho cô bé đến ầm ĩ.
Nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt của đứa bé, Tô Nhiễm Nhiễm không nhịn được đỏ mặt, vô cùng xấu hổ.
“Mấy ngày hôm trước bác gái cả không thoải mái, bây giờ không sao nữa.”
Thẩm Hạ hạ giọng giải thích với cô bé một câu.
Nhưng mà đâu biết đứa bé vừa nghe thấy giọng anh, miệng lập tức mím lại.
“Hu hu… Cháu sẽ nghe lời, bác quân nhân đừng bắt cháu!”
Thẩm Hạ: …
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn dáng vẻ chịu thiệt của anh, Tô Nhiễm Nhiễm hơi buồn cười.
Cô ngồi xổm xuống muốn bế đứa bé dỗ theo thói quen, nhưng lại bị Thẩm Hạ ngăn cản.
“Em cẩn thận cơ thể.”
Nghe thấy thế Tô Nhiễm Nhiễm cũng biết được hiện giờ cơ thể mình quan trọng hơn, thật sự không thích hợp ôm đứa bé.
Mà Phan Thủy Phương mới ra khỏi phòng bếp vừa vặn nghe thấy câu nói này, lập tức sửng sốt.
Ngay sau đó như nghĩ tới gì đó, trên mặt bà ấy tràn ngập kích động lao về phía hai người.
“Lão đại, con vừa mới nói gì cơ? Cái gì mà cẩn thận cơ thể?”
Vừa nói đôi mắt của bà ấy vừa nhìn chằm chằm bụng Tô Nhiễm Nhiễm.
Cuối cùng lão đại sắp 30 tuổi nhà bà ấy sắp làm cha ư?
“Mẹ, chúng con vừa mới đến bệnh viện, Nhiễm Nhiễm có thai, còn ít tháng.”
Những lời này giống như quả bom.
Mọi người bắt đầu ăn cơm lần nữa trong sân đều yên tĩnh lại, ngay sau đó vang lên tiếng chúc mừng.
“Anh cả, chúc mừng anh.” Lão nhị Thẩm Dược vẻ mặt kinh ngạc vui mừng nói.
Con của anh ta đều học tiểu học, anh cả anh ta còn chưa kết hôn.
Mẹ sốt ruột đến mức vẫn luôn lo lắng, vất vả lắm anh cả mới nhả ra đồng ý cưới thanh niên trí thức Tô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kết quả cưới về nhà lại gà bay chó sủa.
Bây giờ thì tốt quá, có con, có lẽ sau này chị dâu cả sẽ không ầm ĩ đòi về thành phố nữa đúng không?
Lão tam Thẩm Bình cũng vẻ mặt vui sướng nói chúc mừng với anh cả.
Phan Thủy Phương càng là vẻ mặt khẩn trương đi tới đỡ cô.
“Con mau tới ngồi xuống, ăn cơm trước.”
Dáng vẻ quan tâm săn sóc đó, không chút nào nhìn ra được hôm trước còn ở trong sân tức giận mắng cô một trận.
“Cảm ơn mẹ.”
Tô Nhiễm Nhiễm cúi đầu, còn có chút không quen bà ấy thân thiết như vậy.
Gả đến Thẩm gia hơn một năm, thái độ của mẹ chồng đối với cô không thể nói tốt cũng không thể nói kém.
Nhưng mà so với mẹ chồng chuyên tra tấn con dâu khác, cô xem như có mẹ chồng tốt.
Nếu không phải mấy ngày hôm trước cô tuyệt thực ầm ĩ đòi về thành phố, cô còn chưa đến mức bị mắng như vậy.
Cao Phương Hà nhìn dáng vẻ của mẹ chồng, không nhịn được bĩu môi lần nữa.
“Làm như người nào cũng không thể mang thai ấy.” Vừa nói, cô ấy vừa dán sát vào vợ lão tam Từ Tuệ Liên nói: “Tuệ Liên em nói xem đúng không?”
Từ Tuệ Liên cười gượng, sắc mặt không tính tốt lắm.
Tô Nhiễm Nhiễm nghe được, nhưng mà cô không để trong lòng, dù sao quan hệ giữa chị em dâu vốn rất vi diệu.
Thường ngày chị ăn nhiều một miếng, em ăn ít một miếng đều có thể có hiềm khích, càng khỏi phải nói lúc này mẹ chồng ước gì có thể cung phụng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro