Em Hối Hận, Em...
Hữu Mạn
2024-08-07 13:02:26
Trong kinh hãi của Tô Nhiễm Nhiễm, cả người cô chật vật ngã nhào về trước.
Thấy sắp va trúng bậc cửa...
Một giây sau, cánh tay đã bị bàn tay nóng bỏng giữ chặt!
Biết được cánh tay này của ai, trái tim Tô Nhiễm Nhiễm đập nhanh hơn!
Còn chưa kịp ngẩng đầu lên, thì nghe thấy trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói trầm thấp còn kèm theo mệt mỏi của người đàn ông.
“Em muốn đi đâu?”
Là Thẩm Hạ!
Tô Nhiễm Nhiễm quá quen thuộc giọng nói này!
Mấy chục năm đêm khuya nằm mơ, giọng nói tràn ngập từ tính này vẫn luôn bồi hồi trong giấc mơ.
Có người từng nói, cô nên buông bỏ bắt đầu lại lần nữa.
Nhưng bọn họ không rõ.
Nếu từng có một người vào lúc nguy cấp nhất, anh tình nguyện đánh cược tính mạng cũng muốn bạn sống sót như vậy, vậy trên thế giới này đâu còn người nào thay thế được vị trí của anh?
Ít nhất, cô không làm được?”
Tô Nhiễm Nhiễm không biết hiện giờ xảy ra chuyện gì, cô không nguyện ý suy nghĩ.
Cô chỉ biết rằng, cô còn có thể đứng trước mặt anh.
“Thẩm Hạ!”
Không do dự nữa, cô lập tức nhào vào trong lòng anh!
Cơ thể gầy yếu của người phụ nữ cứ lao thẳng vào trong lòng mình như vậy, Thẩm Hạ ngây ngẩn cả người.
Trong lúc này, anh có chút không có cách nào kịp phản ứng tình hình hiện giờ thế nào?
“Thẩm Hạ…”
Trong lòng truyền tới tiếng nức nở của người phụ nữ, cơ thể yếu ớt kia còn kèm theo chút run rẩy, giống y như đứa bé ấm ức, khiến người ta không nhịn được sinh lòng thương tiếc.
Đầu ngón tay của Thẩm Hạ cuộn tròn lại, giơ tay muốn trấn an cô theo bản năng.
Nhưng không biết nghĩ tới chuyện gì anh lại dừng lại, hai tay cứ cứng đờ ở giữa không trung như thế.
“Em hối hận, em không muốn ly hôn với anh!”
Cuối cùng cũng có thể nói những lời này với anh, Tô Nhiễm Nhiễm khóc đến không kiềm chế được.
Sau khi người đàn ông chết đi, trong vô số đêm cô vẫn luôn hối hận.
Trách bản thân đối xử tệ với thâm tình của anh.
Mà hiện giờ cô có cơ hội gặp lại, tự mình nói cho anh cô không muốn rời đi.
Nghe thấy những lời này, trái tim Thẩm Hạ lập tức dừng đập một lát.
Anh hoài nghi có khả năng mình nghe nhầm.
Không phải là cô muốn trở về thành phố ư?
Cô thậm chí vì trở về thành phố, ngay cả cơm cũng không ăn!
Bởi vì chuyện này, Thẩm Hạ thậm chí không dám trở lại căn phòng này, sợ hãi nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của cô.
Nhưng mà đến cuối cùng, anh vẫn thua khi thấy gương mặt cô càng ngày càng tái nhợt.
Nhưng anh mới gật đầu đồng ý ly hôn, chỉ trong nháy mắt cô lại nói hối hận ư?
Mãi đến khi trong lòng truyền tới cảm giác ấm áp do nước mắt thấm ướt, Thẩm Hạ mới cảm nhận được chuyện này đều là thật.
Bởi vì cô gái trong lòng, chưa bao giờ thân thiết với mình như lúc này.
Nhiệt độ nóng bỏng đó, xuyên qua vải dệt mỏng manh giống như làm bỏng lồng ngực anh.
Rất lâu sau, Thẩm Hạ mới khàn giọng mở miệng.
“Em… Biết em đang nói gì không?”
Nghe giọng nói từ tính còn hùng hậu của anh, Tô Nhiễm Nhiễm có chút tham lam hấp thụ mùi hương trên người anh.
“Em biết, em không muốn ly hôn!”
Không biết có phải vì quay về 20 tuổi hay không, tâm tính của Tô Nhiễm Nhiễm cũng trẻ hơn, những lời nói ra kèm theo chút ngang ngược tùy hứng.
Nhưng lọt vào trong tai Thẩm Hạ, là yêu kiều chưa từng thấy, khiến anh có chút không chịu nổi.
“Tô Nhiễm Nhiễm, em nghĩ kỹ chưa?”
Thẩm Hạ xác nhận lại.
Anh nâng cằm cô lên, ánh mắt nhìn thẳng vào gương mặt trắng xanh không có chút huyết sắc trước mặt.
Giống như là muốn nhìn ra được chút dấu vết gì đó từ gương mặt cô.
Nhưng trên mặt cô, không có một chút chần chừ và hối hận.
Thái độ thay đổi 180 độ như vậy khiến anh giật mình cảm thấy như gặp ảo giác, giống như cô gái không ăn cơm bức mình không ly hôn không phải là cô.
Nhưng mà, anh cũng không muốn nghiên cứu sâu hơn.
“Cơ hội ly hôn, chỉ có lần này!”
Thẩm Hạ mở miệng nói, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt ngập nước kia.
Khi nhìn thẳng gương mặt hơi thô ráp nhưng đẹp trai này, Tô Nhiễm Nhiễm có chút không thể rời mắt.
Thấy sắp va trúng bậc cửa...
Một giây sau, cánh tay đã bị bàn tay nóng bỏng giữ chặt!
Biết được cánh tay này của ai, trái tim Tô Nhiễm Nhiễm đập nhanh hơn!
Còn chưa kịp ngẩng đầu lên, thì nghe thấy trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói trầm thấp còn kèm theo mệt mỏi của người đàn ông.
“Em muốn đi đâu?”
Là Thẩm Hạ!
Tô Nhiễm Nhiễm quá quen thuộc giọng nói này!
Mấy chục năm đêm khuya nằm mơ, giọng nói tràn ngập từ tính này vẫn luôn bồi hồi trong giấc mơ.
Có người từng nói, cô nên buông bỏ bắt đầu lại lần nữa.
Nhưng bọn họ không rõ.
Nếu từng có một người vào lúc nguy cấp nhất, anh tình nguyện đánh cược tính mạng cũng muốn bạn sống sót như vậy, vậy trên thế giới này đâu còn người nào thay thế được vị trí của anh?
Ít nhất, cô không làm được?”
Tô Nhiễm Nhiễm không biết hiện giờ xảy ra chuyện gì, cô không nguyện ý suy nghĩ.
Cô chỉ biết rằng, cô còn có thể đứng trước mặt anh.
“Thẩm Hạ!”
Không do dự nữa, cô lập tức nhào vào trong lòng anh!
Cơ thể gầy yếu của người phụ nữ cứ lao thẳng vào trong lòng mình như vậy, Thẩm Hạ ngây ngẩn cả người.
Trong lúc này, anh có chút không có cách nào kịp phản ứng tình hình hiện giờ thế nào?
“Thẩm Hạ…”
Trong lòng truyền tới tiếng nức nở của người phụ nữ, cơ thể yếu ớt kia còn kèm theo chút run rẩy, giống y như đứa bé ấm ức, khiến người ta không nhịn được sinh lòng thương tiếc.
Đầu ngón tay của Thẩm Hạ cuộn tròn lại, giơ tay muốn trấn an cô theo bản năng.
Nhưng không biết nghĩ tới chuyện gì anh lại dừng lại, hai tay cứ cứng đờ ở giữa không trung như thế.
“Em hối hận, em không muốn ly hôn với anh!”
Cuối cùng cũng có thể nói những lời này với anh, Tô Nhiễm Nhiễm khóc đến không kiềm chế được.
Sau khi người đàn ông chết đi, trong vô số đêm cô vẫn luôn hối hận.
Trách bản thân đối xử tệ với thâm tình của anh.
Mà hiện giờ cô có cơ hội gặp lại, tự mình nói cho anh cô không muốn rời đi.
Nghe thấy những lời này, trái tim Thẩm Hạ lập tức dừng đập một lát.
Anh hoài nghi có khả năng mình nghe nhầm.
Không phải là cô muốn trở về thành phố ư?
Cô thậm chí vì trở về thành phố, ngay cả cơm cũng không ăn!
Bởi vì chuyện này, Thẩm Hạ thậm chí không dám trở lại căn phòng này, sợ hãi nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của cô.
Nhưng mà đến cuối cùng, anh vẫn thua khi thấy gương mặt cô càng ngày càng tái nhợt.
Nhưng anh mới gật đầu đồng ý ly hôn, chỉ trong nháy mắt cô lại nói hối hận ư?
Mãi đến khi trong lòng truyền tới cảm giác ấm áp do nước mắt thấm ướt, Thẩm Hạ mới cảm nhận được chuyện này đều là thật.
Bởi vì cô gái trong lòng, chưa bao giờ thân thiết với mình như lúc này.
Nhiệt độ nóng bỏng đó, xuyên qua vải dệt mỏng manh giống như làm bỏng lồng ngực anh.
Rất lâu sau, Thẩm Hạ mới khàn giọng mở miệng.
“Em… Biết em đang nói gì không?”
Nghe giọng nói từ tính còn hùng hậu của anh, Tô Nhiễm Nhiễm có chút tham lam hấp thụ mùi hương trên người anh.
“Em biết, em không muốn ly hôn!”
Không biết có phải vì quay về 20 tuổi hay không, tâm tính của Tô Nhiễm Nhiễm cũng trẻ hơn, những lời nói ra kèm theo chút ngang ngược tùy hứng.
Nhưng lọt vào trong tai Thẩm Hạ, là yêu kiều chưa từng thấy, khiến anh có chút không chịu nổi.
“Tô Nhiễm Nhiễm, em nghĩ kỹ chưa?”
Thẩm Hạ xác nhận lại.
Anh nâng cằm cô lên, ánh mắt nhìn thẳng vào gương mặt trắng xanh không có chút huyết sắc trước mặt.
Giống như là muốn nhìn ra được chút dấu vết gì đó từ gương mặt cô.
Nhưng trên mặt cô, không có một chút chần chừ và hối hận.
Thái độ thay đổi 180 độ như vậy khiến anh giật mình cảm thấy như gặp ảo giác, giống như cô gái không ăn cơm bức mình không ly hôn không phải là cô.
Nhưng mà, anh cũng không muốn nghiên cứu sâu hơn.
“Cơ hội ly hôn, chỉ có lần này!”
Thẩm Hạ mở miệng nói, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt ngập nước kia.
Khi nhìn thẳng gương mặt hơi thô ráp nhưng đẹp trai này, Tô Nhiễm Nhiễm có chút không thể rời mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro