Có Bản Lĩnh Bà...
Hữu Mạn
2024-08-07 13:02:26
“Con gái nhà bà phạm phải chuyện gì có liên quan gì tới con dâu của tôi? Sao tôi không thấy có người tới bắt tôi?”
Vừa nghe thấy những lời này, Lưu Quế Mai càng nổi trận lôi đình.
“Bà giỏi lắm Phan Thủy Phương, bà càn quấy không nói lý có phải hay không? Tôi nói cho bà biết, nếu hôm nay không giao con dâu cả của nhà bà ra đây, tôi sẽ đập nát nhà bà!”
Một năm qua ăn sung mặc sướng, đã khiến người Lý gia có chút bành trướng.
Bọn họ có thể mỗi bữa đều được ăn thịt, ăn đến mức bọn họ đều không ăn nổi, Thẩm gia có gì?
Mỗi người đều nghèo kiết xác, một năm chỉ ăn được mấy bữa thịt, có đôi khi mình ném xương heo không cần đi, còn có thể thấy có người coi như bảo bối mà nhặt về.
Trong lòng bà ta, cả đại đội đều nên cung phụng nhà bọn họ, nói không chừng ngày nào đó tâm trạng của bà ta tốt sẽ lấy ít thịt heo cho bọn họ.
Vừa nghe thấy những lời này, Phan Thủy Phương cũng nổi giận:
“Có bản lĩnh bà đập đi! Lát nữa tôi bảo con trai cả của tôi đến huyện thành tìm công an xử lý!”
Hôm nay cho dù ông trời tới, cũng đừng mơ chạm một chút vào con dâu cả của bà ấy.
Con trai cả vất vả lắm mới có con, bản thân bà ấy đều khẩn trương muốn chết, đâu chịu để người tới gần cô?
Nghe thấy thế, Lý Đại Bằng bên cạnh Lưu Quế Mai hơi chần chừ.
Thẩm Hạ là người tham gia quân ngũ, tuy không biết hiện giờ anh có cấp bậc gì, nhưng làm lính lâu như vậy, có chút nhân mạch cũng không hiếm lạ.
Thật sự ầm ĩ tới cục công an, bọn họ sẽ gặp rắc rối mất.
“Quế Mai, nói chuyện hẳn hoi, đừng nóng giận như vậy.”
Lý Đại Bằng nhẹ nhàng khuyên nhủ, không còn chút dáng vẻ chuẩn bị ngồi yên bên cạnh như trước.
Nhưng Lưu Quế Mai lại chướng mắt dáng vẻ hèn nhát của ông ta, giơ tay đẩy ông ta sang một bên, bà ta lại chống eo, mở miệng uy hiếp lần nữa.
“Bà nghĩ bà đây sợ sao? Có người nào không quen biết người phía trên? Tôi hỏi lại lần nữa, bà có giao Tô Nhiễm Nhiễm ra không?”
Dáng vẻ ngạo mạn vô lễ đó, trực tiếp khiến người Thảm gia hoàn toàn tức giận!
“Tôi nhổ vào, bà giỏi lắm Lưu Quế Mai, bà cho rằng bây giờ bà ăn đến tai to mặt lớn thì trâu bò lắm sao? Tôi muốn hỏi bà một câu, nhà bà mỗi bữa đều ăn thịt là kiếm đâu ra? Đừng nói là con gái nhà bị làm đặc vụ gì đó bị người ta bắt, bây giờ lại tới oán trách con dâu tôi đấy nhé?”
Phan Thủy Phương đã sớm chướng mắt nhà bọn họ, không nói tới chuyện khác, chỉ riêng dáng vẻ hếch mũi lên tận trời đã chọc người ta tức giận.
Nhà bọn họ cả ngày đều có mùi thịt bay ra, bà ấy đã sớm cảm thấy không thích hợp.
Nhưng người trong đội như bị ma che mắt, chỉ cần bà ấy nói chuyện Lý gia, đều sẽ bị người ta đáp trả, nói bà ấy đỏ mắt không thể nhìn người ta sống tốt.
Cả đại đội này, có mấy người không ăn thịt Lý gia cho?
Chính vì chuyện này, còn không mở miệng nói thay bọn họ sao?
Trước đây Phan Thủy Phương cũng mặc kệ bọn họ, dù sao không liên quan tới nhà mình, nhưng mà hiện giờ người ta bắt nạt tới tận cửa nhà, bà ấy có thể nuốt trôi cục tức này ư?
Phan Thủy Phương vừa nói như vậy, người vây xem xung quanh lập tức bàn tán xôn xao.
“Haizz, bà nói thử xem, rốt cuộc Lý gia lấy đâu ra thịt?”
Có người nói thầm một câu.
Hiện giờ mua thịt đều cần phiếu, không phải bạn có tiền muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.
Mỗi người mỗi năm được chia bao nhiêu thịt đều có phiếu định lượng cả.
“Không phải là làm đặc vụ đấy chứ?”
Vừa nghe thấy những lời này, Lưu Quế Mai càng nổi trận lôi đình.
“Bà giỏi lắm Phan Thủy Phương, bà càn quấy không nói lý có phải hay không? Tôi nói cho bà biết, nếu hôm nay không giao con dâu cả của nhà bà ra đây, tôi sẽ đập nát nhà bà!”
Một năm qua ăn sung mặc sướng, đã khiến người Lý gia có chút bành trướng.
Bọn họ có thể mỗi bữa đều được ăn thịt, ăn đến mức bọn họ đều không ăn nổi, Thẩm gia có gì?
Mỗi người đều nghèo kiết xác, một năm chỉ ăn được mấy bữa thịt, có đôi khi mình ném xương heo không cần đi, còn có thể thấy có người coi như bảo bối mà nhặt về.
Trong lòng bà ta, cả đại đội đều nên cung phụng nhà bọn họ, nói không chừng ngày nào đó tâm trạng của bà ta tốt sẽ lấy ít thịt heo cho bọn họ.
Vừa nghe thấy những lời này, Phan Thủy Phương cũng nổi giận:
“Có bản lĩnh bà đập đi! Lát nữa tôi bảo con trai cả của tôi đến huyện thành tìm công an xử lý!”
Hôm nay cho dù ông trời tới, cũng đừng mơ chạm một chút vào con dâu cả của bà ấy.
Con trai cả vất vả lắm mới có con, bản thân bà ấy đều khẩn trương muốn chết, đâu chịu để người tới gần cô?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy thế, Lý Đại Bằng bên cạnh Lưu Quế Mai hơi chần chừ.
Thẩm Hạ là người tham gia quân ngũ, tuy không biết hiện giờ anh có cấp bậc gì, nhưng làm lính lâu như vậy, có chút nhân mạch cũng không hiếm lạ.
Thật sự ầm ĩ tới cục công an, bọn họ sẽ gặp rắc rối mất.
“Quế Mai, nói chuyện hẳn hoi, đừng nóng giận như vậy.”
Lý Đại Bằng nhẹ nhàng khuyên nhủ, không còn chút dáng vẻ chuẩn bị ngồi yên bên cạnh như trước.
Nhưng Lưu Quế Mai lại chướng mắt dáng vẻ hèn nhát của ông ta, giơ tay đẩy ông ta sang một bên, bà ta lại chống eo, mở miệng uy hiếp lần nữa.
“Bà nghĩ bà đây sợ sao? Có người nào không quen biết người phía trên? Tôi hỏi lại lần nữa, bà có giao Tô Nhiễm Nhiễm ra không?”
Dáng vẻ ngạo mạn vô lễ đó, trực tiếp khiến người Thảm gia hoàn toàn tức giận!
“Tôi nhổ vào, bà giỏi lắm Lưu Quế Mai, bà cho rằng bây giờ bà ăn đến tai to mặt lớn thì trâu bò lắm sao? Tôi muốn hỏi bà một câu, nhà bà mỗi bữa đều ăn thịt là kiếm đâu ra? Đừng nói là con gái nhà bị làm đặc vụ gì đó bị người ta bắt, bây giờ lại tới oán trách con dâu tôi đấy nhé?”
Phan Thủy Phương đã sớm chướng mắt nhà bọn họ, không nói tới chuyện khác, chỉ riêng dáng vẻ hếch mũi lên tận trời đã chọc người ta tức giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà bọn họ cả ngày đều có mùi thịt bay ra, bà ấy đã sớm cảm thấy không thích hợp.
Nhưng người trong đội như bị ma che mắt, chỉ cần bà ấy nói chuyện Lý gia, đều sẽ bị người ta đáp trả, nói bà ấy đỏ mắt không thể nhìn người ta sống tốt.
Cả đại đội này, có mấy người không ăn thịt Lý gia cho?
Chính vì chuyện này, còn không mở miệng nói thay bọn họ sao?
Trước đây Phan Thủy Phương cũng mặc kệ bọn họ, dù sao không liên quan tới nhà mình, nhưng mà hiện giờ người ta bắt nạt tới tận cửa nhà, bà ấy có thể nuốt trôi cục tức này ư?
Phan Thủy Phương vừa nói như vậy, người vây xem xung quanh lập tức bàn tán xôn xao.
“Haizz, bà nói thử xem, rốt cuộc Lý gia lấy đâu ra thịt?”
Có người nói thầm một câu.
Hiện giờ mua thịt đều cần phiếu, không phải bạn có tiền muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.
Mỗi người mỗi năm được chia bao nhiêu thịt đều có phiếu định lượng cả.
“Không phải là làm đặc vụ đấy chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro