Cô Không Thể Rờ...
Hữu Mạn
2024-08-07 13:02:26
Bên tai nghe thấy tiếng đám xã viên bàn tán xôn xao, trong đầu hiện lên cảm giác hít thở không thông như bị núi lớn đè chặt ở cục công an hôm qua, gương mặt cô ta trắng bệch y như quỷ!
Mà bên kia, Tô Nhiễm Nhiễm được đám người Thẩm gia bảo vệ trong sân tâm trạng lại rất phức tạp.
Ở cửa đã loạn thành nồi cháo.
Phan Thủy Phương và Lưu Quế Mai mắng chửi nhau, mà Cao Phương Hà cũng không cam lòng yếu thế, kéo Từ Tuệ Liên mắng chửi với con dâu của Lý gia.
Tường người thật dày vững vàng chặn cửa to, người bên ngoài đừng mơ tìm cô gây phiền phức.
Tư thế bao che cho con như vậy, không chút nào quản việc rốt cuộc là cô có sai hay không.
Chỉ trong nháy mắt đôi mắt chua xót, ý niệm vẫn luôn do dự của Tô Nhiễm Nhiễm lập tức định ra.
Cô không thể rời khỏi nơi này!
Nơi này có người nhà mà anh để ý!
Nếu khi xảy ra hồng thủy bọn họ đến Hải Thị, mà người nhà anh xảy ra ngoài ý muốn mà nói, có lẽ anh sẽ không oán trách mình, nhưng cô lại có khả năng tự trách cả đời.
Bởi vì cô biết rõ là có hồng thủy.
Tiếng cãi vã ở cửa càng lúc càng kịch liệt, tnnn vừa thấy cứ như vậy không phải là biện pháp.
Phải nghĩ biện pháp khiến bọn họ dừng lại mới được.
Nhưng mà cô không lỗ mãng kéo mình vào, dù sao mình là căn nguyên của xung đột, lúc này ra mặt chỉ làm bia đỡ đạn.
Không do dự, cô xoay người đi tới cửa sau của Thẩm gia, tính toán đi gọi đại đội trưởng tới giải quyết.
Còn chưa đi được hai bước, thì nghe thấy bên ngoài truyền tới giọng nói vang dội.
“Đại đội trưởng tới!”
…
Ở cửa, Lý Tuyết Thu mới đi tới bên cạnh mẹ mình, muốn kéo mẹ cô ta về nhà.
Nhưng mà Lưu Quế Mai đã ầm ĩ đến nóng mắt, cả người mất đi lý trí, đâu còn chú ý tới người kéo mình là ai?
Cô ta muốn khuyên can nhưng bà ta đột nhiên vươn tay đẩy, trực tiếp đẩy người sang một bên.
“Bà già chết tiệt này, tôi liều mạng với bà!” Lưu Quế Mai nổi giận gầm lên muốn xông tới đánh Phan Thủy Phương.
Còn chưa đụng tới, đã bị hai anh em Thẩm gia khỏe mạnh chặn lấy!
Mà đúng lúc này, cuối cùng đại đội trưởng cũng chạy tới Thẩm gia!
“Đều đang ầm ĩ gì thế?”
Giọng nói của đại đội trưởng Vương Phú Lai to lớn vang dội, tràn ngập lực xuyên thấu.
Mọi người ở đây lập tức yên tĩnh!
Đám người nhìn theo âm thanh, người dẫn mười mấy dân binh không phải là đại đội trưởng thì là ai?
Mà bên cạnh ông ấy là Thẩm Hạ gương mặt lạnh như băng!
Nhìn khí thế lạnh lẽo của anh, người Lý gia bị lửa giận làm cho choáng váng lập tức tỉnh táo lại.
Bỗng nhiên trong đầu nghĩ tới một lời đồn.
Thẩm Hạ là người từng ra chiến trường, trên tay là chân chính từng thấy máu!
“Sao lại thế này?”
Vương Phú Lai quát lên.
Người khác không biết Thẩm Hạ có thân phận gì, chẳng lẽ ông ấy không biết sao?
Là cấp phó đoàn trưởng đấy!
Là quan lớn!
Còn Lý gia, một năm này cho ông ấy chỗ tốt cũng không tính là ít.
Ông ấy nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy không thích hợp.
Cuối cùng e ngại Thẩm Hạ đứng bên cạnh, ông ấy đành phải nghiêm mặt hỏi.
“Đại đội trưởng, không có việc gì, là người nhà tôi hiểu lầm thôi.”
Ngày hôm qua vì mình bị hố một trận, lúc này Lý Tuyết Thu chỉ muốn một chuyện nhịn chín chuyện lành, nhanh chóng đưa người nhà đi, đâu chịu nói ngày hôm qua mình bị bắt vì bị coi là đặc vụ?
Nhưng cô ta muốn nhẹ nhàng rời đi, cũng phải xem Thẩm Hạ có đồng ý hay không?
“Vị đồng chí nữ này rất khả nghi, trên người đeo đá quý đắt tiền trên người nhưng không chịu giải thích rõ ràng nguồn gốc, ngày hôm qua bị đồng chí của cục công an mang đi điều tra.”
Mà bên kia, Tô Nhiễm Nhiễm được đám người Thẩm gia bảo vệ trong sân tâm trạng lại rất phức tạp.
Ở cửa đã loạn thành nồi cháo.
Phan Thủy Phương và Lưu Quế Mai mắng chửi nhau, mà Cao Phương Hà cũng không cam lòng yếu thế, kéo Từ Tuệ Liên mắng chửi với con dâu của Lý gia.
Tường người thật dày vững vàng chặn cửa to, người bên ngoài đừng mơ tìm cô gây phiền phức.
Tư thế bao che cho con như vậy, không chút nào quản việc rốt cuộc là cô có sai hay không.
Chỉ trong nháy mắt đôi mắt chua xót, ý niệm vẫn luôn do dự của Tô Nhiễm Nhiễm lập tức định ra.
Cô không thể rời khỏi nơi này!
Nơi này có người nhà mà anh để ý!
Nếu khi xảy ra hồng thủy bọn họ đến Hải Thị, mà người nhà anh xảy ra ngoài ý muốn mà nói, có lẽ anh sẽ không oán trách mình, nhưng cô lại có khả năng tự trách cả đời.
Bởi vì cô biết rõ là có hồng thủy.
Tiếng cãi vã ở cửa càng lúc càng kịch liệt, tnnn vừa thấy cứ như vậy không phải là biện pháp.
Phải nghĩ biện pháp khiến bọn họ dừng lại mới được.
Nhưng mà cô không lỗ mãng kéo mình vào, dù sao mình là căn nguyên của xung đột, lúc này ra mặt chỉ làm bia đỡ đạn.
Không do dự, cô xoay người đi tới cửa sau của Thẩm gia, tính toán đi gọi đại đội trưởng tới giải quyết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn chưa đi được hai bước, thì nghe thấy bên ngoài truyền tới giọng nói vang dội.
“Đại đội trưởng tới!”
…
Ở cửa, Lý Tuyết Thu mới đi tới bên cạnh mẹ mình, muốn kéo mẹ cô ta về nhà.
Nhưng mà Lưu Quế Mai đã ầm ĩ đến nóng mắt, cả người mất đi lý trí, đâu còn chú ý tới người kéo mình là ai?
Cô ta muốn khuyên can nhưng bà ta đột nhiên vươn tay đẩy, trực tiếp đẩy người sang một bên.
“Bà già chết tiệt này, tôi liều mạng với bà!” Lưu Quế Mai nổi giận gầm lên muốn xông tới đánh Phan Thủy Phương.
Còn chưa đụng tới, đã bị hai anh em Thẩm gia khỏe mạnh chặn lấy!
Mà đúng lúc này, cuối cùng đại đội trưởng cũng chạy tới Thẩm gia!
“Đều đang ầm ĩ gì thế?”
Giọng nói của đại đội trưởng Vương Phú Lai to lớn vang dội, tràn ngập lực xuyên thấu.
Mọi người ở đây lập tức yên tĩnh!
Đám người nhìn theo âm thanh, người dẫn mười mấy dân binh không phải là đại đội trưởng thì là ai?
Mà bên cạnh ông ấy là Thẩm Hạ gương mặt lạnh như băng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn khí thế lạnh lẽo của anh, người Lý gia bị lửa giận làm cho choáng váng lập tức tỉnh táo lại.
Bỗng nhiên trong đầu nghĩ tới một lời đồn.
Thẩm Hạ là người từng ra chiến trường, trên tay là chân chính từng thấy máu!
“Sao lại thế này?”
Vương Phú Lai quát lên.
Người khác không biết Thẩm Hạ có thân phận gì, chẳng lẽ ông ấy không biết sao?
Là cấp phó đoàn trưởng đấy!
Là quan lớn!
Còn Lý gia, một năm này cho ông ấy chỗ tốt cũng không tính là ít.
Ông ấy nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy không thích hợp.
Cuối cùng e ngại Thẩm Hạ đứng bên cạnh, ông ấy đành phải nghiêm mặt hỏi.
“Đại đội trưởng, không có việc gì, là người nhà tôi hiểu lầm thôi.”
Ngày hôm qua vì mình bị hố một trận, lúc này Lý Tuyết Thu chỉ muốn một chuyện nhịn chín chuyện lành, nhanh chóng đưa người nhà đi, đâu chịu nói ngày hôm qua mình bị bắt vì bị coi là đặc vụ?
Nhưng cô ta muốn nhẹ nhàng rời đi, cũng phải xem Thẩm Hạ có đồng ý hay không?
“Vị đồng chí nữ này rất khả nghi, trên người đeo đá quý đắt tiền trên người nhưng không chịu giải thích rõ ràng nguồn gốc, ngày hôm qua bị đồng chí của cục công an mang đi điều tra.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro