Tốc Độ Cơ Thể K...
Hữu Mạn
2024-08-07 13:02:26
Màu sắc của túi không giống với tạp dề, vừa nhìn là biết dùng vải vụn khâu lên, bốn phía còn có một vòng đường viền hoa màu sắc khác, rõ ràng màu sắc hỗn loạn nhưng lại có cảm giác đẹp độc đáo.
“Hai cái túi này khâu đúng là đẹp, sáng tạo khác người.”
Tô Nhiễm Nhiễm nghiêm túc khen một câu.
Vừa nghe thấy những lời này, Cao Phương Hà lập tức vui vẻ: “Em biết ngay là chị không nhìn ra mà, hai chỗ này vốn là mụn vá.”
Nghe thấy thế, Tô Nhiễm Nhiễm càng thêm bội phục.
“Phương Hà, tay nghề của em đúng là tốt, khi nào chị mới có thể bằng nửa em đây.”
Vẻ mặt Tô Nhiễm Nhiễm hâm mộ nói.
Cao Phương Hà càng thêm hăng hái, lôi kéo cô tràn ngập hứng thú nói về đủ cách khâu, cũng vỗ ngực nói chỉ cần cô muốn học, cô ấy đảm bảo sẽ dạy cô.
Dáng vẻ thân mật của hai người, suýt nữa khiến người Thẩm gia kinh ngạc rớt cằm!
“Ăn cơm trước, buổi chiều còn phải đi làm.”
Phan Thủy Phương tức giận trừng Cao Phương Hà một cái, ngay sau đó lại múc một bát canh trứng gà cho Tô Nhiễm Nhiễm.
Tô Nhiễm Nhiễm cúi đầu nhìn, trong bát của cô tràn ngập trứng gà, gần như không thấy được chút canh.
Tô Nhiễm Nhiễm: …
Cao Phương Hà ở bên cạnh vô cùng hâm mộ.
Nhưng mà nghĩ tới nếu không có Tô Nhiễm Nhiễm hôm nay bọn họ còn lâu mới được ăn canh trứng gà, cô ấy lại nuốt những lời định nói xuống.
Quay đầu nhìn Phan Thủy Phương với vẻ chờ mong, chờ mong bà ấy cũng múc thêm ít trứng gà cho mình.
Phan Thủy Phương đã múc xong canh trứng gà cho Tô Nhiễm Nhiễm, dư lại vẫn chia dựa theo phương pháp chia cũ.
Làm việc nhiều thì ăn nhiều, làm việc ít thì ăn ít.
Chia đến bát Cao Phương Hà thì có hai miếng trứng gà, không to cũng không nhỏ.
Đám nhóc càng nhỏ hơn, chỉ cỡ móng tay cái, canh thì quản đủ.
Nhưng đối với đám nhóc thời gian dài không ăn được chút đồ ăn ngon mà nói, trứng gà chỉ cỡ móng tay đều là mỹ vị khó có được.
Không có người nào ghét bỏ, bưng bát lên uống hăng say.
“Canh trứng hôm nay uống ngon thật.” Thẩm Chính Giang vừa uống vừa khen.
“Đúng là không tệ.” Phan Thủy Phương cũng không nhịn được gật đầu: “Tay nghề của vợ lão nhị có tiến bộ.”
Vừa nghe thấy những lời này, Cao Phương Hà lập tức như ăn mật, ngọt ngào, miệng lại nói một câu khiêm tốn theo thói quen.
“Ha ha, đâu có ngon như vậy, con chỉ thêm một chút gừng, thêm chút hành mà thôi.”
Nhưng mà nói ra cũng kỳ lạ, rõ ràng cách làm của cô ấy không khác gì lúc trước.
Sao canh trứng hôm nay lại có cảm giác uống ngon hơn nhiều như thế?
Mà người khởi xướng Tô Nhiễm Nhiễm, đầu sắp vùi vào trong bát.
Hương vị của canh trứng này đúng là ngon hơn canh trứng cô từng ăn trước đây.
Uy lực của nước trong không gian lớn như vậy ư?
Cho dù chỉ có một giọt, gà mái kia không chỉ tăng số lượng trứng đẻ, ngay cả trứng cũng trở nên ngon như thế.
Quan trọng nhất là đẻ trứng xong, chúng nó còn nhảy nhót tung tăng như thế.
Lúc này cô không khỏi cảm thấy may mắn, cũng may mình không dùng nhiều.
Nếu không làm ra yêu vật gì đó, vậy thì xong đời.
Bữa cơm sáng người Thẩm gia mỗi người đều ăn đến cảm thấy mỹ mãn, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, ăn cơm xong còn cảm thấy cả người tràn ngập sức lực.
Thẩm Dược thậm chí cảm thấy mình có thể một hơi đào một mẫu đất!
Mà Tô Nhiễm Nhiễm cũng cảm thấy cơ thể tốt hơn ngày hôm qua một chút.
Tốc độ khôi phục này khiến cô từ bỏ ý tưởng tiếp tục ăn quả trong không gian, trái lại suy xét nhổ một ít cây bản địa bên ngoài trồng trong không gian thử xem.
Ngoại trừ chuyện không gian, việc cấp bách là hồng thủy sắp tới.
“Hai cái túi này khâu đúng là đẹp, sáng tạo khác người.”
Tô Nhiễm Nhiễm nghiêm túc khen một câu.
Vừa nghe thấy những lời này, Cao Phương Hà lập tức vui vẻ: “Em biết ngay là chị không nhìn ra mà, hai chỗ này vốn là mụn vá.”
Nghe thấy thế, Tô Nhiễm Nhiễm càng thêm bội phục.
“Phương Hà, tay nghề của em đúng là tốt, khi nào chị mới có thể bằng nửa em đây.”
Vẻ mặt Tô Nhiễm Nhiễm hâm mộ nói.
Cao Phương Hà càng thêm hăng hái, lôi kéo cô tràn ngập hứng thú nói về đủ cách khâu, cũng vỗ ngực nói chỉ cần cô muốn học, cô ấy đảm bảo sẽ dạy cô.
Dáng vẻ thân mật của hai người, suýt nữa khiến người Thẩm gia kinh ngạc rớt cằm!
“Ăn cơm trước, buổi chiều còn phải đi làm.”
Phan Thủy Phương tức giận trừng Cao Phương Hà một cái, ngay sau đó lại múc một bát canh trứng gà cho Tô Nhiễm Nhiễm.
Tô Nhiễm Nhiễm cúi đầu nhìn, trong bát của cô tràn ngập trứng gà, gần như không thấy được chút canh.
Tô Nhiễm Nhiễm: …
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao Phương Hà ở bên cạnh vô cùng hâm mộ.
Nhưng mà nghĩ tới nếu không có Tô Nhiễm Nhiễm hôm nay bọn họ còn lâu mới được ăn canh trứng gà, cô ấy lại nuốt những lời định nói xuống.
Quay đầu nhìn Phan Thủy Phương với vẻ chờ mong, chờ mong bà ấy cũng múc thêm ít trứng gà cho mình.
Phan Thủy Phương đã múc xong canh trứng gà cho Tô Nhiễm Nhiễm, dư lại vẫn chia dựa theo phương pháp chia cũ.
Làm việc nhiều thì ăn nhiều, làm việc ít thì ăn ít.
Chia đến bát Cao Phương Hà thì có hai miếng trứng gà, không to cũng không nhỏ.
Đám nhóc càng nhỏ hơn, chỉ cỡ móng tay cái, canh thì quản đủ.
Nhưng đối với đám nhóc thời gian dài không ăn được chút đồ ăn ngon mà nói, trứng gà chỉ cỡ móng tay đều là mỹ vị khó có được.
Không có người nào ghét bỏ, bưng bát lên uống hăng say.
“Canh trứng hôm nay uống ngon thật.” Thẩm Chính Giang vừa uống vừa khen.
“Đúng là không tệ.” Phan Thủy Phương cũng không nhịn được gật đầu: “Tay nghề của vợ lão nhị có tiến bộ.”
Vừa nghe thấy những lời này, Cao Phương Hà lập tức như ăn mật, ngọt ngào, miệng lại nói một câu khiêm tốn theo thói quen.
“Ha ha, đâu có ngon như vậy, con chỉ thêm một chút gừng, thêm chút hành mà thôi.”
Nhưng mà nói ra cũng kỳ lạ, rõ ràng cách làm của cô ấy không khác gì lúc trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sao canh trứng hôm nay lại có cảm giác uống ngon hơn nhiều như thế?
Mà người khởi xướng Tô Nhiễm Nhiễm, đầu sắp vùi vào trong bát.
Hương vị của canh trứng này đúng là ngon hơn canh trứng cô từng ăn trước đây.
Uy lực của nước trong không gian lớn như vậy ư?
Cho dù chỉ có một giọt, gà mái kia không chỉ tăng số lượng trứng đẻ, ngay cả trứng cũng trở nên ngon như thế.
Quan trọng nhất là đẻ trứng xong, chúng nó còn nhảy nhót tung tăng như thế.
Lúc này cô không khỏi cảm thấy may mắn, cũng may mình không dùng nhiều.
Nếu không làm ra yêu vật gì đó, vậy thì xong đời.
Bữa cơm sáng người Thẩm gia mỗi người đều ăn đến cảm thấy mỹ mãn, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, ăn cơm xong còn cảm thấy cả người tràn ngập sức lực.
Thẩm Dược thậm chí cảm thấy mình có thể một hơi đào một mẫu đất!
Mà Tô Nhiễm Nhiễm cũng cảm thấy cơ thể tốt hơn ngày hôm qua một chút.
Tốc độ khôi phục này khiến cô từ bỏ ý tưởng tiếp tục ăn quả trong không gian, trái lại suy xét nhổ một ít cây bản địa bên ngoài trồng trong không gian thử xem.
Ngoại trừ chuyện không gian, việc cấp bách là hồng thủy sắp tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro