Ngày Mai Thu Ho...
Hữu Mạn
2024-08-07 13:02:26
Chuyện này chắc chắn là phải nói với đại đội trưởng, nhưng bọn họ không thể ra mặt.
Nếu không có chuyện gì, người khác sẽ đổ lên đầu bọn họ.
“Cha, vậy cha nói xem nên làm gì bây giờ?” Bị ngăn cản, Thẩm Dược vội vàng quay trở về sân.
Rõ ràng đã 25 tuổi, vẫn là dáng vẻ không ổn trọng đó.
Thẩm Quốc Diệu có chút hận sắt không thành thép.
“Chúng ta chỉ cần truyền tin tức này trong thôn, đương nhiên là sẽ có người ra mặt.”
Nghe thấy thế đôi mắt của Thẩm Dược lập tức sáng lê, giơ ngón tay cái với cha già mình.
“Quả nhiên gừng càng già càng cay!”
Tin tức truyền miệng qua người nào có tốc độ nhanh nhất?
Không cần phải nói, chắc chắn là đám phụ nữ thích nói xấu trong đội.
Cao Phương Hà vốn là người biết ăn nói, cô ấy vỗ ngực nói: “Con làm việc mọi người cứ yên tâm, đảm bảo chưa đầy một buổi sáng, tất cả mọi người sẽ biết tin tức này.”
Nói thì nói như vậy, nhưng những người khác không có không yên tâm.
Dù sao cô ấy quen không ít người, đặc biệt là đám người phụ nữ miệng rộng, thích ba hoa.
Nhưng mà nói ra cũng kỳ lạ, rõ ràng mỗi ngày cô ấy đều ở cùng những người này, nhưng chưa từng nghe được một câu nói người khác từ miệng cô ấy.
Ví dụ như chuyện Tô Nhiễm Nhiễm tuyệt thực mấy ngày nay.
Người trong đội chỉ biết cô sinh bệnh, cũng không biết cô ầm ĩ tuyệt thực ly hôn với Thẩm Hạ.
Đây cũng là nguyên nhân Phan Thủy Phương không quản cô ấy chơi với ai.
Tuy đứa con dâu này có không ít khuyết điểm, nhưng mà chuyện lớn không mơ hồ.
Nói một cách tương đối, vợ lão tam ít tâm nhãn hơn, người cũng không xấu lắm.
Từ nhỏ tới nhỏ tới lớn Thẩm gia ngoại trừ Tô Nhiễm Nhiễm và Phan Thủy Phương, những người khác đều mênh mông cuồn cuộn đi ra ngoài làm việc.
Mà Cao Phương Hà nhận nhiệm vụ thì càng mục tiêu rõ ràng, chưa tới nửa buổi sáng, tất cả miệng rộng trong thôn đều biết tin sắp bình chọn chiến sĩ thi đua.
Trước khi tan ca, tin tức này đã truyền khắp mỗi góc trong đội.
Thậm chí mấy ông bà già ở cửa nhà hóng gió đều có thể nghe được tin.
Vừa nghe nói bình chiến sĩ thi đua có thể gặp chủ tịch, còn có thể lên báo, cả đại đội đều bùng nổ.
“Vậy còn đợi cái gì? Chúng ta nhanh đi tìm đại đội trưởng, ngày mai sẽ khởi công thu hoạch lúa.”
Có người dẫn đầu kêu to một câu, lập tức có người sôi nổi hưởng ứng.
Chỉ sớm một tuần mà thôi, lại không có ảnh hưởng gì.
Mà gặp chủ tịch có khả năng cả đời chỉ có một cơ hội như vậy, ai nguyện ý bỏ lỡ?
Cả đại đội trên ông bà già trên 80, dưới là đứa bé vừa mới đi học nói chuyện, đều nhiệt huyết sôi trào, dáng vẻ hư mài dao soàn soạt đi thu hoạch hạt thóc.
Vương Phú Lai vất vả lắm mới xử lý xong chuyện Lý gia, vừa mới trở lại đại đội thì thấy đám người đen nghịt tụ tập ở chỗ đại đội.
Vừa thấy tư thế này, ông ấy trực tiếp bị dọa sợ!
“Lại xảy ra chuyện gì thế?” Giọng nói của Vương Phú Lai đã hơi run.
Đừng lại tới thêm một Lý Tuyết Thu nữa đấy nhé?
Bởi vì chuyện Lý Tuyết Thu, hiện giờ ông ấy cũng bị điều tra toàn bộ.
Lại thêm một Hoàng Tuyết Thu, Vương Tuyết Thu, không phải là ông ấy sẽ bị kéo đi sao?
“Đại đội trưởng, chúng tôi nhất trí ngày mai thu hoạch hạt lúa.” Dẫn đầu là một tráng hán trong đội, tên Lưu Chấn Quốc.
Cơ thể anh ta khỏe mạnh, làm việc vừa nhanh vừa tốt, mỗi ngày đều có thể kiếm được công điểm cao nhất.
Bình chọn chiến sĩ thi đua, không thể nghi ngờ anh ta là người có hi vọng nhất.
Không nghĩ tới bọn họ tụ tập ở đây là vì chuyện thu hoạch lúa trước tiên, đầu tiên là Vương Phú Lai thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó đen mặt quát lớn một câu.
Nếu không có chuyện gì, người khác sẽ đổ lên đầu bọn họ.
“Cha, vậy cha nói xem nên làm gì bây giờ?” Bị ngăn cản, Thẩm Dược vội vàng quay trở về sân.
Rõ ràng đã 25 tuổi, vẫn là dáng vẻ không ổn trọng đó.
Thẩm Quốc Diệu có chút hận sắt không thành thép.
“Chúng ta chỉ cần truyền tin tức này trong thôn, đương nhiên là sẽ có người ra mặt.”
Nghe thấy thế đôi mắt của Thẩm Dược lập tức sáng lê, giơ ngón tay cái với cha già mình.
“Quả nhiên gừng càng già càng cay!”
Tin tức truyền miệng qua người nào có tốc độ nhanh nhất?
Không cần phải nói, chắc chắn là đám phụ nữ thích nói xấu trong đội.
Cao Phương Hà vốn là người biết ăn nói, cô ấy vỗ ngực nói: “Con làm việc mọi người cứ yên tâm, đảm bảo chưa đầy một buổi sáng, tất cả mọi người sẽ biết tin tức này.”
Nói thì nói như vậy, nhưng những người khác không có không yên tâm.
Dù sao cô ấy quen không ít người, đặc biệt là đám người phụ nữ miệng rộng, thích ba hoa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà nói ra cũng kỳ lạ, rõ ràng mỗi ngày cô ấy đều ở cùng những người này, nhưng chưa từng nghe được một câu nói người khác từ miệng cô ấy.
Ví dụ như chuyện Tô Nhiễm Nhiễm tuyệt thực mấy ngày nay.
Người trong đội chỉ biết cô sinh bệnh, cũng không biết cô ầm ĩ tuyệt thực ly hôn với Thẩm Hạ.
Đây cũng là nguyên nhân Phan Thủy Phương không quản cô ấy chơi với ai.
Tuy đứa con dâu này có không ít khuyết điểm, nhưng mà chuyện lớn không mơ hồ.
Nói một cách tương đối, vợ lão tam ít tâm nhãn hơn, người cũng không xấu lắm.
Từ nhỏ tới nhỏ tới lớn Thẩm gia ngoại trừ Tô Nhiễm Nhiễm và Phan Thủy Phương, những người khác đều mênh mông cuồn cuộn đi ra ngoài làm việc.
Mà Cao Phương Hà nhận nhiệm vụ thì càng mục tiêu rõ ràng, chưa tới nửa buổi sáng, tất cả miệng rộng trong thôn đều biết tin sắp bình chọn chiến sĩ thi đua.
Trước khi tan ca, tin tức này đã truyền khắp mỗi góc trong đội.
Thậm chí mấy ông bà già ở cửa nhà hóng gió đều có thể nghe được tin.
Vừa nghe nói bình chiến sĩ thi đua có thể gặp chủ tịch, còn có thể lên báo, cả đại đội đều bùng nổ.
“Vậy còn đợi cái gì? Chúng ta nhanh đi tìm đại đội trưởng, ngày mai sẽ khởi công thu hoạch lúa.”
Có người dẫn đầu kêu to một câu, lập tức có người sôi nổi hưởng ứng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ sớm một tuần mà thôi, lại không có ảnh hưởng gì.
Mà gặp chủ tịch có khả năng cả đời chỉ có một cơ hội như vậy, ai nguyện ý bỏ lỡ?
Cả đại đội trên ông bà già trên 80, dưới là đứa bé vừa mới đi học nói chuyện, đều nhiệt huyết sôi trào, dáng vẻ hư mài dao soàn soạt đi thu hoạch hạt thóc.
Vương Phú Lai vất vả lắm mới xử lý xong chuyện Lý gia, vừa mới trở lại đại đội thì thấy đám người đen nghịt tụ tập ở chỗ đại đội.
Vừa thấy tư thế này, ông ấy trực tiếp bị dọa sợ!
“Lại xảy ra chuyện gì thế?” Giọng nói của Vương Phú Lai đã hơi run.
Đừng lại tới thêm một Lý Tuyết Thu nữa đấy nhé?
Bởi vì chuyện Lý Tuyết Thu, hiện giờ ông ấy cũng bị điều tra toàn bộ.
Lại thêm một Hoàng Tuyết Thu, Vương Tuyết Thu, không phải là ông ấy sẽ bị kéo đi sao?
“Đại đội trưởng, chúng tôi nhất trí ngày mai thu hoạch hạt lúa.” Dẫn đầu là một tráng hán trong đội, tên Lưu Chấn Quốc.
Cơ thể anh ta khỏe mạnh, làm việc vừa nhanh vừa tốt, mỗi ngày đều có thể kiếm được công điểm cao nhất.
Bình chọn chiến sĩ thi đua, không thể nghi ngờ anh ta là người có hi vọng nhất.
Không nghĩ tới bọn họ tụ tập ở đây là vì chuyện thu hoạch lúa trước tiên, đầu tiên là Vương Phú Lai thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó đen mặt quát lớn một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro