Thập Niên 70: Mang Theo Vật Tư Gả Tháo Hán, Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Không Gian
Chương 12
2024-11-20 19:26:18
Lý Giai Giai tức giận, cắn chặt môi.
Cô ta để ý nhất là làn da của mình, trời sinh da ngăm, bất kể chăm chút thế nào cũng không trắng lên được, lại còn dễ bị đen khi phơi nắng.
Câu nói của Triệu Niệm Sơ như giẫm thẳng vào nỗi đau của cô ta.
Đáng ghét là làn da của Triệu Niệm Sơ quanh năm trắng mịn hồng hào, cả đám thanh niên trai gái trong đội đi phơi nắng đều đen đi một bậc, chỉ có cô ấy vẫn trắng nổi bật.
Điều này khiến Lý Giai Giai càng thêm hậm hực, nhưng ngoài mặt chỉ có thể nhìn cô khoe khoang mà không làm gì được.
Trần Mỹ Lệ thấy Lý Giai Giai bị mỉa mai thì lên tiếng bênh vực: “Triệu Niệm Sơ, cô có gì mà đắc ý? Cô chỉ là kẻ mà người ta không cần đến.
Cô không nghe người ta ngoài kia nói gì về mình à?”
Triệu Niệm Sơ bình thản đáp lại: “Người khác nghĩ gì về tôi, tôi không quản được, miệng mọc trên người ta, tôi đâu thể kiểm soát được.”
“Chỉ có loại người không biết xấu hổ như cô mới chẳng thấy ngượng khi bị người ta thấy hết như vậy.”
“Ồ, nếu cô nói thế thì tôi phải bắt Giang Diên cưới tôi thì mọi chuyện mới kết thúc đúng không?”
Trần Mỹ Lệ chưa kịp đáp, Lý Giai Giai đã nhảy dựng lên, “Cô đừng có mơ! Giang Diên sẽ không cưới loại người như cô đâu.
Đẹp mặt mà lười biếng ăn bám.”
“Thế à, vậy cô cũng cần cù nhỉ? Sao tôi thấy hầu hết công việc cô đều đẩy hết cho Trần Mỹ Lệ làm, còn nước rửa chân đêm nay cũng là cô ấy chuẩn bị giúp cô đấy! Cô cứ nói tôi là tiểu thư đỏng đảnh, vậy cô là gì?”
“Nói người khác thì trước hết phải tự soi mình cho kỹ.”
Lý Giai Giai bị vạch trần, nghẹn lời: “Tôi… tôi…”
Triệu Niệm Sơ ngắt lời: “Cô tính nói là cô ấy tự nguyện chứ gì? Nếu không bị cô lợi dụng, tôi không nghĩ có ai lại sẵn lòng hầu hạ người khác đâu.”
Có người bên cạnh nói: “Đúng đấy, Lý Giai Giai, đừng tưởng cô cho Trần Mỹ Lệ mượn mười đồng rồi thì muốn hất hàm sai khiến gì cũng được.
Cô ấy không phải người hầu của cô, cô ấy là bạn và là đồng chí với chúng tôi.”
Triệu Niệm Sơ nhìn sang người vừa nói, đó là Phương Tiểu Mai, người đã từng chia bánh cho cô hôm trước.
Trần Mỹ Lệ vội lên tiếng: “Phương Tiểu Mai, liên quan gì đến cô chứ? Chỉ vì được người ta cho mấy miếng bánh mà cứ như nhận người ta làm chủ nhân.
Giai Giai rất tốt với tôi, cô ấy giúp tôi lúc khó khăn nên tôi sẵn sàng chăm sóc cô ấy, mọi việc tôi đều tự nguyện làm cả.”
Phương Tiểu Mai cười lạnh: “Để tôi nói cho cô biết nhé, đừng làm kẻ chạy việc cho người khác.
Có khi người ta chẳng coi cô ra gì đâu, nên khuyên cô là đừng có mà đào tim đào phổi vì mấy người như thế.”
“Tôi không phải kẻ chạy việc, tôi là bạn thân nhất của Giai Giai.”
Lý Giai Giai bước tới, nắm lấy tay Trần Mỹ Lệ: “Đúng rồi! Chúng tôi là chị em tốt của nhau.
Đừng có nghe người ngoài nói bậy.”
Nói rồi hai người ôm vai bá cổ nhau tỏ vẻ thân thiết.
Triệu Niệm Sơ nhìn cảnh đó mà vừa thấy buồn cười vừa thấy ngây ngô, chẳng buồn đứng chung với họ, cầm chậu đồ bẩn đi ra giếng giặt.
Sau khi giặt xong đồ, cô đem phơi ở sân, chuẩn bị xuống đồng làm việc cùng Trương Tú Hoa để nấu cơm chiều.
Cô ta để ý nhất là làn da của mình, trời sinh da ngăm, bất kể chăm chút thế nào cũng không trắng lên được, lại còn dễ bị đen khi phơi nắng.
Câu nói của Triệu Niệm Sơ như giẫm thẳng vào nỗi đau của cô ta.
Đáng ghét là làn da của Triệu Niệm Sơ quanh năm trắng mịn hồng hào, cả đám thanh niên trai gái trong đội đi phơi nắng đều đen đi một bậc, chỉ có cô ấy vẫn trắng nổi bật.
Điều này khiến Lý Giai Giai càng thêm hậm hực, nhưng ngoài mặt chỉ có thể nhìn cô khoe khoang mà không làm gì được.
Trần Mỹ Lệ thấy Lý Giai Giai bị mỉa mai thì lên tiếng bênh vực: “Triệu Niệm Sơ, cô có gì mà đắc ý? Cô chỉ là kẻ mà người ta không cần đến.
Cô không nghe người ta ngoài kia nói gì về mình à?”
Triệu Niệm Sơ bình thản đáp lại: “Người khác nghĩ gì về tôi, tôi không quản được, miệng mọc trên người ta, tôi đâu thể kiểm soát được.”
“Chỉ có loại người không biết xấu hổ như cô mới chẳng thấy ngượng khi bị người ta thấy hết như vậy.”
“Ồ, nếu cô nói thế thì tôi phải bắt Giang Diên cưới tôi thì mọi chuyện mới kết thúc đúng không?”
Trần Mỹ Lệ chưa kịp đáp, Lý Giai Giai đã nhảy dựng lên, “Cô đừng có mơ! Giang Diên sẽ không cưới loại người như cô đâu.
Đẹp mặt mà lười biếng ăn bám.”
“Thế à, vậy cô cũng cần cù nhỉ? Sao tôi thấy hầu hết công việc cô đều đẩy hết cho Trần Mỹ Lệ làm, còn nước rửa chân đêm nay cũng là cô ấy chuẩn bị giúp cô đấy! Cô cứ nói tôi là tiểu thư đỏng đảnh, vậy cô là gì?”
“Nói người khác thì trước hết phải tự soi mình cho kỹ.”
Lý Giai Giai bị vạch trần, nghẹn lời: “Tôi… tôi…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Niệm Sơ ngắt lời: “Cô tính nói là cô ấy tự nguyện chứ gì? Nếu không bị cô lợi dụng, tôi không nghĩ có ai lại sẵn lòng hầu hạ người khác đâu.”
Có người bên cạnh nói: “Đúng đấy, Lý Giai Giai, đừng tưởng cô cho Trần Mỹ Lệ mượn mười đồng rồi thì muốn hất hàm sai khiến gì cũng được.
Cô ấy không phải người hầu của cô, cô ấy là bạn và là đồng chí với chúng tôi.”
Triệu Niệm Sơ nhìn sang người vừa nói, đó là Phương Tiểu Mai, người đã từng chia bánh cho cô hôm trước.
Trần Mỹ Lệ vội lên tiếng: “Phương Tiểu Mai, liên quan gì đến cô chứ? Chỉ vì được người ta cho mấy miếng bánh mà cứ như nhận người ta làm chủ nhân.
Giai Giai rất tốt với tôi, cô ấy giúp tôi lúc khó khăn nên tôi sẵn sàng chăm sóc cô ấy, mọi việc tôi đều tự nguyện làm cả.”
Phương Tiểu Mai cười lạnh: “Để tôi nói cho cô biết nhé, đừng làm kẻ chạy việc cho người khác.
Có khi người ta chẳng coi cô ra gì đâu, nên khuyên cô là đừng có mà đào tim đào phổi vì mấy người như thế.”
“Tôi không phải kẻ chạy việc, tôi là bạn thân nhất của Giai Giai.”
Lý Giai Giai bước tới, nắm lấy tay Trần Mỹ Lệ: “Đúng rồi! Chúng tôi là chị em tốt của nhau.
Đừng có nghe người ngoài nói bậy.”
Nói rồi hai người ôm vai bá cổ nhau tỏ vẻ thân thiết.
Triệu Niệm Sơ nhìn cảnh đó mà vừa thấy buồn cười vừa thấy ngây ngô, chẳng buồn đứng chung với họ, cầm chậu đồ bẩn đi ra giếng giặt.
Sau khi giặt xong đồ, cô đem phơi ở sân, chuẩn bị xuống đồng làm việc cùng Trương Tú Hoa để nấu cơm chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro