Thập Niên 70: Mang Theo Vật Tư Gả Tháo Hán, Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Không Gian
Chương 14
2024-11-20 19:26:18
Chỉ là tai nạn ngã xuống sông thôi mà.
Nhưng ở hoàn cảnh này, nói lời xin lỗi cũng chẳng thiệt thòi gì, cho dù cô có đồng tình hay không thì ít nhất cũng giữ được hòa khí.
Thôn trưởng khoát tay, “Các cháu không có lỗi gì cả, chỉ là lời đồn vớ vẩn thôi.
Nhưng vẫn cần phải có cách xử lý.”
Giang Diên lên tiếng: “Vậy thôn trưởng có gì muốn nói thì cứ nói thẳng, cháu nghĩ chắc ông không chỉ đến đây để nói chuyện đồn đại phải không ạ?”
Thôn trưởng vỗ nhẹ lên vai Giang Diên, khen: “Cậu đúng là nhanh trí.”
Nghe vậy, Triệu Niệm Sơ mở to mắt nhìn ông, lắng nghe.
Thôn trưởng hắng giọng rồi nói: “Chuyện là thế này, vì có quá nhiều lời bàn tán khó nghe, mà hai cháu vẫn sống ở đây, ta nghĩ tốt nhất là dẹp bớt miệng lưỡi thiên hạ.
Hai cháu đều chưa kết hôn, nếu có thể suy nghĩ đến việc ở bên nhau, chẳng phải sẽ là một đôi rất đẹp sao?”
“Vừa là nhân duyên tốt, lại ngăn chặn được những lời đàm tiếu.
Ta thấy hai cháu đều từ thành phố về, thói quen sinh hoạt, suy nghĩ cũng gần giống nhau, sẽ dễ dàng hòa hợp hơn là với người dân trong thôn.”
Triệu Niệm Sơ kinh ngạc há hốc miệng, cô thật không ngờ thôn trưởng lại có ý tác hợp cho mình và Giang Diên.
Cách này để dập tắt tin đồn thật là kỳ lạ! Tuy rằng Giang Diên đẹp trai thật, làm bạn với anh cũng chẳng thiệt thòi gì, nhưng chuyện này quá đột ngột.
Dù cô có đồng ý thì chưa chắc Giang Diên đã muốn.
Nghe xong, quả nhiên Giang Diên chỉ im lặng nhíu mày.
Thôn trưởng quan sát vẻ mặt khác nhau của hai người rồi nói tiếp: “Ta chỉ là đưa ra ý kiến thôi, đây là chuyện riêng của hai cháu.
Quyết định là ở các cháu, không ai bắt buộc gì cả.”
“Lời nhắn đã đưa tới rồi, hai cháu tự suy nghĩ đi nhé.
Giờ ta xin phép về trước.”
Thôn trưởng vừa rời khỏi, cả Triệu Niệm Sơ lẫn Giang Diên đều im lặng, bầu không khí trở nên hơi ngượng ngùng.
Triệu Niệm Sơ định nói gì đó để phá tan sự im lặng thì từ ngoài ùa vào một đám người.
Ai cũng trưng ra bộ mặt tò mò: “Có chuyện gì thế? Thôn trưởng tìm hai người nói chuyện gì thế?”
“Đúng rồi, đúng rồi! Thôn trưởng có chuyện gì đặc biệt đến nỗi phải gọi hai người ra riêng như vậy?”
“Nói đi! Bọn tôi tò mò muốn chết đây!”
Giang Diên liếc cả đám một cái, giọng trầm trầm: “Chẳng có gì đâu, chỉ là ông ấy hỏi thêm về chuyện hôm trước ở bờ sông thôi.”
Một người bĩu môi: “Thế mà phải gọi riêng vào nhà nói chuyện, giữ bí mật thế để làm gì chứ?”
“Ừ đấy! Nếu không muốn nói thì thôi!”
“Còn phải che giấu tụi này nữa, thật là thiếu thú vị.”
Ngoài sân, Trương Tú Hoa đã gọi mọi người ra ăn cơm, thế là mấy người buôn chuyện bỏ đi hết, với họ, chẳng gì quan trọng hơn ăn cơm.
Cơm chiều cũng chẳng có gì đặc biệt, Triệu Niệm Sơ ăn qua loa, nghĩ sẽ tìm cách lẻn vào không gian riêng để kiếm đồ ăn ngon.
Ngày nào cũng ăn đồ đạm bạc cùng mọi người thế này, cô cảm thấy bụng mình sắp mọc rễ luôn rồi.
Sau bữa tối, Triệu Niệm Sơ và Trương Tú Hoa phụ trách rửa chén.
Trong lúc Giang Diên vào bếp múc nước ấm, Triệu Niệm Sơ lặng lẽ nói vào tai anh: “Lúc mười giờ ra sau kho củi gặp tôi nhé, tôi có chuyện muốn nói.”
Vì tới mười giờ là đèn tắt hết, không có gì để giải trí, mọi người đều sẽ đi ngủ.
Nhưng ở hoàn cảnh này, nói lời xin lỗi cũng chẳng thiệt thòi gì, cho dù cô có đồng tình hay không thì ít nhất cũng giữ được hòa khí.
Thôn trưởng khoát tay, “Các cháu không có lỗi gì cả, chỉ là lời đồn vớ vẩn thôi.
Nhưng vẫn cần phải có cách xử lý.”
Giang Diên lên tiếng: “Vậy thôn trưởng có gì muốn nói thì cứ nói thẳng, cháu nghĩ chắc ông không chỉ đến đây để nói chuyện đồn đại phải không ạ?”
Thôn trưởng vỗ nhẹ lên vai Giang Diên, khen: “Cậu đúng là nhanh trí.”
Nghe vậy, Triệu Niệm Sơ mở to mắt nhìn ông, lắng nghe.
Thôn trưởng hắng giọng rồi nói: “Chuyện là thế này, vì có quá nhiều lời bàn tán khó nghe, mà hai cháu vẫn sống ở đây, ta nghĩ tốt nhất là dẹp bớt miệng lưỡi thiên hạ.
Hai cháu đều chưa kết hôn, nếu có thể suy nghĩ đến việc ở bên nhau, chẳng phải sẽ là một đôi rất đẹp sao?”
“Vừa là nhân duyên tốt, lại ngăn chặn được những lời đàm tiếu.
Ta thấy hai cháu đều từ thành phố về, thói quen sinh hoạt, suy nghĩ cũng gần giống nhau, sẽ dễ dàng hòa hợp hơn là với người dân trong thôn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Niệm Sơ kinh ngạc há hốc miệng, cô thật không ngờ thôn trưởng lại có ý tác hợp cho mình và Giang Diên.
Cách này để dập tắt tin đồn thật là kỳ lạ! Tuy rằng Giang Diên đẹp trai thật, làm bạn với anh cũng chẳng thiệt thòi gì, nhưng chuyện này quá đột ngột.
Dù cô có đồng ý thì chưa chắc Giang Diên đã muốn.
Nghe xong, quả nhiên Giang Diên chỉ im lặng nhíu mày.
Thôn trưởng quan sát vẻ mặt khác nhau của hai người rồi nói tiếp: “Ta chỉ là đưa ra ý kiến thôi, đây là chuyện riêng của hai cháu.
Quyết định là ở các cháu, không ai bắt buộc gì cả.”
“Lời nhắn đã đưa tới rồi, hai cháu tự suy nghĩ đi nhé.
Giờ ta xin phép về trước.”
Thôn trưởng vừa rời khỏi, cả Triệu Niệm Sơ lẫn Giang Diên đều im lặng, bầu không khí trở nên hơi ngượng ngùng.
Triệu Niệm Sơ định nói gì đó để phá tan sự im lặng thì từ ngoài ùa vào một đám người.
Ai cũng trưng ra bộ mặt tò mò: “Có chuyện gì thế? Thôn trưởng tìm hai người nói chuyện gì thế?”
“Đúng rồi, đúng rồi! Thôn trưởng có chuyện gì đặc biệt đến nỗi phải gọi hai người ra riêng như vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nói đi! Bọn tôi tò mò muốn chết đây!”
Giang Diên liếc cả đám một cái, giọng trầm trầm: “Chẳng có gì đâu, chỉ là ông ấy hỏi thêm về chuyện hôm trước ở bờ sông thôi.”
Một người bĩu môi: “Thế mà phải gọi riêng vào nhà nói chuyện, giữ bí mật thế để làm gì chứ?”
“Ừ đấy! Nếu không muốn nói thì thôi!”
“Còn phải che giấu tụi này nữa, thật là thiếu thú vị.”
Ngoài sân, Trương Tú Hoa đã gọi mọi người ra ăn cơm, thế là mấy người buôn chuyện bỏ đi hết, với họ, chẳng gì quan trọng hơn ăn cơm.
Cơm chiều cũng chẳng có gì đặc biệt, Triệu Niệm Sơ ăn qua loa, nghĩ sẽ tìm cách lẻn vào không gian riêng để kiếm đồ ăn ngon.
Ngày nào cũng ăn đồ đạm bạc cùng mọi người thế này, cô cảm thấy bụng mình sắp mọc rễ luôn rồi.
Sau bữa tối, Triệu Niệm Sơ và Trương Tú Hoa phụ trách rửa chén.
Trong lúc Giang Diên vào bếp múc nước ấm, Triệu Niệm Sơ lặng lẽ nói vào tai anh: “Lúc mười giờ ra sau kho củi gặp tôi nhé, tôi có chuyện muốn nói.”
Vì tới mười giờ là đèn tắt hết, không có gì để giải trí, mọi người đều sẽ đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro