Thập Niên 70: Mang Theo Vật Tư Gả Tháo Hán, Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Không Gian
Chương 16
2024-11-20 19:26:18
Nếu bây giờ bị phát hiện đang ở cùng Giang Diên giữa đêm, thì quả thật là có miệng cũng không biết giải thích ra sao.
Chẳng bao lâu sau, cô nghe tiếng xối nước, rồi tiếng bước chân xa dần.
Triệu Niệm Sơ lúc này mới dám thở phào, rồi chợt nhận ra mình đang đứng sát bên Giang Diên, hơi thở thoảng mùi hương nhàn nhạt từ người anh.
Nhìn kỹ lại, cô phát hiện mình gần như dán sát vào anh, tay còn đang bám chặt lấy tay áo anh.
Giật mình, cô vội buông tay ra, lí nhí xin lỗi: “Xin lỗi anh, tôi làm nhăn hết áo anh rồi.
Tại tôi hồi nãy căng thẳng quá.”
Giang Diên mỉm cười: “Không sao, tôi hiểu mà.”
Triệu Niệm Sơ hơi ngượng ngùng, quay đi nói: “Vậy… tôi vào trước đây.”
“Khoan đã.”
Giang Diên gọi lại, “Tối nào có chuyện gì, cô có thể tới cửa sổ thứ hai nhà tôi mà gọi.
Tôi ngủ rất nhẹ, chỉ cần nghe tiếng là tôi sẽ ra.”
Cô chưa hiểu, ngạc nhiên hỏi lại: “Cái gì cơ?”
Giang Diên giải thích: “Chẳng phải tối nào cô cũng phải đi vệ sinh sao? Nếu cô chưa quen, tôi có thể đi cùng cô.”
Triệu Niệm Sơ tròn mắt nhìn anh, chỉ tay: “Anh… anh sao lại có thể nói như vậy chứ?”
Nói rồi cô đỏ mặt quay lưng chạy thẳng về phòng, để lại Giang Diên đứng đó khẽ cười.
Vừa chui vào chăn, Triệu Niệm Sơ đã thấy ngượng chín mặt.
Từ giờ về sau, mỗi lần gặp cô, liệu Giang Diên có nhớ ngay đến chuyện… nhà xí không chứ? Cô cảm thấy mình thật mất mặt, chẳng còn chút hình tượng nào cả.
Nhưng sau phút ngượng ngùng ngắn ngủi, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
Cô bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa đằng sau hành động của Giang Diên, tại sao anh lại tốt với mình đến vậy, sẵn lòng cùng cô ngay cả việc… đơn giản như thế.
Liệu có phải anh ấy thích mình không? Sao có thể chứ, mấy ngày qua cả hai cũng chẳng tiếp xúc riêng gì nhiều, chẳng lẽ anh ấy thầm yêu… Triệu Niệm Sơ trước đây? Nhưng cũng vô lý, mình chẳng hề có chút ký ức nào về điều đó.
Trừ việc cùng sống trong đội thanh niên trí thức, giữa họ cũng không có mấy liên hệ đặc biệt, hơn nữa nguyên chủ lại một lòng đặt vào Thẩm Chí Tân kia.
Triệu Niệm Sơ lắc đầu, tự thấy mình suy nghĩ nhiều.
Đêm ấy, cô mơ một giấc mơ rời rạc, toàn là những đoạn ký ức mơ hồ về cảm xúc của nguyên chủ với Thẩm Chí Tân.
Từ lần đầu gặp đã rung động, rồi suốt cả năm trời cứ kiên trì theo đuổi anh ta, theo đuổi đến mức khiến người ta phải xót xa.
Có lần, vào giữa mùa hè, khi Thẩm Chí Tân chẳng may bị lưỡi hái cắt vào chân, nguyên chủ đội nắng đi bộ hai tiếng đến bệnh viện huyện để mang canh cho anh ta, kiên trì đến mười ngày liền dù không được gặp mặt.
Lúc Thẩm Chí Tân xuất viện, anh ta không cho cô đến đón, nhưng cô vẫn cố bỏ bê công việc để đi, để rồi cuối cùng lại thấy anh ta bên một cô gái khác, đau khổ tới mức ngã bệnh mấy ngày liền.
Khi nhà cô gửi phiếu mua vải, cô nhất quyết may cho Thẩm Chí Tân một bộ quần áo mới, học may quần áo cả mấy ngày trời.
Đêm nào cũng thức trắng để may gấp, đến nỗi mười đầu ngón tay cô bị kim đâm đến sưng đỏ.
Nhưng cuối cùng, Thẩm Chí Tân lại chê bộ quần áo ấy, để anh trai mình mặc.
Biết được điều đó, cô đau lòng suốt một thời gian dài, nhưng vẫn không từ bỏ, cứ cố gắng níu kéo, chấp nhận hết đau khổ này đến đau khổ khác.
Chẳng bao lâu sau, cô nghe tiếng xối nước, rồi tiếng bước chân xa dần.
Triệu Niệm Sơ lúc này mới dám thở phào, rồi chợt nhận ra mình đang đứng sát bên Giang Diên, hơi thở thoảng mùi hương nhàn nhạt từ người anh.
Nhìn kỹ lại, cô phát hiện mình gần như dán sát vào anh, tay còn đang bám chặt lấy tay áo anh.
Giật mình, cô vội buông tay ra, lí nhí xin lỗi: “Xin lỗi anh, tôi làm nhăn hết áo anh rồi.
Tại tôi hồi nãy căng thẳng quá.”
Giang Diên mỉm cười: “Không sao, tôi hiểu mà.”
Triệu Niệm Sơ hơi ngượng ngùng, quay đi nói: “Vậy… tôi vào trước đây.”
“Khoan đã.”
Giang Diên gọi lại, “Tối nào có chuyện gì, cô có thể tới cửa sổ thứ hai nhà tôi mà gọi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi ngủ rất nhẹ, chỉ cần nghe tiếng là tôi sẽ ra.”
Cô chưa hiểu, ngạc nhiên hỏi lại: “Cái gì cơ?”
Giang Diên giải thích: “Chẳng phải tối nào cô cũng phải đi vệ sinh sao? Nếu cô chưa quen, tôi có thể đi cùng cô.”
Triệu Niệm Sơ tròn mắt nhìn anh, chỉ tay: “Anh… anh sao lại có thể nói như vậy chứ?”
Nói rồi cô đỏ mặt quay lưng chạy thẳng về phòng, để lại Giang Diên đứng đó khẽ cười.
Vừa chui vào chăn, Triệu Niệm Sơ đã thấy ngượng chín mặt.
Từ giờ về sau, mỗi lần gặp cô, liệu Giang Diên có nhớ ngay đến chuyện… nhà xí không chứ? Cô cảm thấy mình thật mất mặt, chẳng còn chút hình tượng nào cả.
Nhưng sau phút ngượng ngùng ngắn ngủi, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
Cô bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa đằng sau hành động của Giang Diên, tại sao anh lại tốt với mình đến vậy, sẵn lòng cùng cô ngay cả việc… đơn giản như thế.
Liệu có phải anh ấy thích mình không? Sao có thể chứ, mấy ngày qua cả hai cũng chẳng tiếp xúc riêng gì nhiều, chẳng lẽ anh ấy thầm yêu… Triệu Niệm Sơ trước đây? Nhưng cũng vô lý, mình chẳng hề có chút ký ức nào về điều đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trừ việc cùng sống trong đội thanh niên trí thức, giữa họ cũng không có mấy liên hệ đặc biệt, hơn nữa nguyên chủ lại một lòng đặt vào Thẩm Chí Tân kia.
Triệu Niệm Sơ lắc đầu, tự thấy mình suy nghĩ nhiều.
Đêm ấy, cô mơ một giấc mơ rời rạc, toàn là những đoạn ký ức mơ hồ về cảm xúc của nguyên chủ với Thẩm Chí Tân.
Từ lần đầu gặp đã rung động, rồi suốt cả năm trời cứ kiên trì theo đuổi anh ta, theo đuổi đến mức khiến người ta phải xót xa.
Có lần, vào giữa mùa hè, khi Thẩm Chí Tân chẳng may bị lưỡi hái cắt vào chân, nguyên chủ đội nắng đi bộ hai tiếng đến bệnh viện huyện để mang canh cho anh ta, kiên trì đến mười ngày liền dù không được gặp mặt.
Lúc Thẩm Chí Tân xuất viện, anh ta không cho cô đến đón, nhưng cô vẫn cố bỏ bê công việc để đi, để rồi cuối cùng lại thấy anh ta bên một cô gái khác, đau khổ tới mức ngã bệnh mấy ngày liền.
Khi nhà cô gửi phiếu mua vải, cô nhất quyết may cho Thẩm Chí Tân một bộ quần áo mới, học may quần áo cả mấy ngày trời.
Đêm nào cũng thức trắng để may gấp, đến nỗi mười đầu ngón tay cô bị kim đâm đến sưng đỏ.
Nhưng cuối cùng, Thẩm Chí Tân lại chê bộ quần áo ấy, để anh trai mình mặc.
Biết được điều đó, cô đau lòng suốt một thời gian dài, nhưng vẫn không từ bỏ, cứ cố gắng níu kéo, chấp nhận hết đau khổ này đến đau khổ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro