Thập Niên 70: Mang Theo Vật Tư Gả Tháo Hán, Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Không Gian

Chương 19

2024-11-20 19:26:18

Cô phụ nhặt củi, nhưng vẫn tranh thủ nhìn ngắm xung quanh vì còn tò mò về khung cảnh trong núi.

Chỉ một lát sau, Cố Vì Dân bỗng nhiên ôm bụng, bước nhanh đến gần Triệu Niệm Sơ và nói: “Tôi đi giải quyết chút việc, cô chờ ở đây nhé!”

“Được thôi, nhưng đừng đi xa quá, cẩn thận kẻo lạc.”

Cố Vì Dân cười bảo: “Yên tâm đi, cô nhóc! Tôi còn rành cái núi này hơn cô nhiều, đi đốn củi bao năm rồi, làm gì mà lạc được.”

Nói rồi anh nhanh chóng đi sâu vào trong.

Triệu Niệm Sơ sau khi đi lên núi một lúc cũng đã hơi mệt, cô tựa lưng vào một gốc cây to nghỉ ngơi.

Cảm thấy khát, cô len lén lấy từ không gian ra một chai nước khoáng, uống vài ngụm rồi lại cất vào chỗ cũ.

Sau đó, cô lấy một thanh chocolate để trong túi áo, bẻ ra ăn dần.

Đang ăn thì bỗng nhiên cô thấy một sinh vật lông trắng xù xù nhảy tới ngay trước mặt.

Triệu Niệm Sơ hơi giật mình nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Trước mặt cô là một con vật nhỏ đáng yêu, chỉ bằng bàn tay, đôi mắt tròn xoe nhìn cô chăm chú… không, chính xác là nhìn miếng chocolate trong tay cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô giơ phần chocolate còn lại về phía nó: “Em muốn ăn cái này à?”

Điều làm Triệu Niệm Sơ ngạc nhiên là con vật nhỏ gật đầu, khiến cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Nó rất lễ phép, chẳng hề lao vào cướp lấy miếng chocolate.

Triệu Niệm Sơ nhẹ nhàng xoa đầu nó, đưa thanh chocolate đến gần miệng nó: “Ăn đi!”

Con vật nhỏ cắn một miếng chocolate, mắt lim dim tận hưởng, rồi còn liếm môi, trông như đang thưởng thức hương vị.

Xem ra nó rất thích đồ ngọt! Cô lấy thêm một miếng chocolate trong túi, bóc ra cho nó ăn, nó vui vẻ ăn hết.

Khi hết chocolate, Triệu Niệm Sơ cẩn thận vứt giấy vào không gian, rồi nhẹ nhàng xoa đầu nó: “Đủ rồi nhé, ăn ngon nhưng không được ăn nhiều, để lần sau chị lại cho em ăn.”

Con vật nhỏ ngoan ngoãn gật đầu khiến Triệu Niệm Sơ càng thêm yêu thích, thật là nghe lời! Nhưng cô vẫn băn khoăn không biết nó là loài gì.

Nhìn giống cún mà cũng không hẳn, giống sói thì lại càng không, cũng không thể là sói con vì không thể nào nhỏ thế này được.

Điều này làm cô càng thêm tò mò và thích thú.

“Em là con gì vậy? Sao chị lại chưa từng thấy nhỉ? Nhà em ở đâu, về nhà đi nào!”

Con vật nhỏ cọ cọ vào ống quần Triệu Niệm Sơ, rồi nằm cuộn lại bên chân cô, không có ý định rời đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô cúi xuống, nhấc nó lên tay, thấy nó thật đáng yêu, rất muốn mang về nuôi.

Nhưng nếu cha mẹ nó đang tìm thì sao? Con vật này trông rất khôn, như thể hiểu được tiếng người, nên cô cũng không nỡ làm điều ích kỷ mà chia lìa nó với gia đình.

Đúng lúc ấy, có tiếng bước chân, Triệu Niệm Sơ vội vàng giấu con vật vào trong không gian.

Cố Vì Dân bước đến trước mặt cô, cô liền nói: “Anh quay lại rồi.”

“Ừ, chúng ta mau đốn củi đi, xong sớm còn về.”

Nhưng lúc này, tâm trí Triệu Niệm Sơ không còn ở đống củi nữa, trong đầu cô chỉ nghĩ đến con vật nhỏ xinh đang ở trong không gian.

Cô muốn tìm cơ hội để thả nó ra, giúp nó tìm lại cha mẹ.

Triệu Niệm Sơ nói: “Cố Vì Dân, tôi cũng cần đi giải quyết chút việc.”

Cố Vì Dân cười nói: “Được thôi! Nhưng đừng chạy xa quá đấy!”

“Biết rồi, biết rồi.”

Cô bước vào sâu trong rừng, cố nhớ lại hướng mà con vật nhỏ đã xuất hiện, hình như là bên trái.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Mang Theo Vật Tư Gả Tháo Hán, Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Không Gian

Số ký tự: 0