Thập Niên 70: Mang Theo Vật Tư Gả Tháo Hán, Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Không Gian

Chương 24

2024-11-20 19:26:18

Đã quen với việc bếp núc trong mấy ngày qua, giờ cô dùng bếp đất của làng cũng rất thành thạo.

Khi nước đã sôi, cô đổ nước vào chậu, pha thêm nước lạnh đến vừa ấm, rồi bưng vào phòng.

Cô cởi áo khoác và áo sơ mi hoa, bên trong là áo ba lỗ đơn giản.

Cô vốn không quen với kiểu áo này, không có áo lót nên luôn cảm thấy không thoải mái, dù trước ngực không bị gò bó nhưng lại thấy thiếu an toàn.

Trong không gian của cô còn nhiều quần áo và cả nội y, nhưng ở thời này, sống chung với nhiều người, cô không dám tùy tiện lấy ra mặc, sợ người khác nhìn thấy sẽ thắc mắc.

Cô cởi áo ba lỗ, bắt đầu lau người.

Nhìn làn da trắng nõn mềm mại, đôi cánh tay thanh mảnh, chân thon thả, eo nhỏ nhắn mà cô có thể ôm trọn trong lòng bàn tay, cùng bầu ngực đầy đặn, khiến chính cô cũng không khỏi có chút si mê trước vẻ đẹp của mình.

Dù chỉ mới mười chín tuổi, nhưng cơ thể Triệu Niệm Sơ đã phát triển đầy đủ, dù sống ở nông thôn một năm nhưng làn da cô vẫn trắng trẻo, mịn màng như ngày nào.

Thật sự là nhờ trời ưu ái cho vẻ đẹp trời sinh! Dù nguyên chủ và cô có vẻ ngoài giống nhau, nhưng vẫn có nét khác biệt: ở tuổi mười chín, nguyên chủ vẫn còn chút ngây thơ, còn cô, hai mươi tư tuổi, đã từng trải nhiều nên ánh mắt và phong thái đều điềm tĩnh hơn hẳn.

Cô nhanh chóng lau sạch người, thay quần áo mới, rồi đổ chậu nước bẩn ra sân.

Sau đó, cô mang ghế ra góc sân, đun thêm nước ấm để gội đầu.

Lén lấy từ trong không gian ra ít dầu gội không tạo bọt, cô gội thật sạch, xả nhiều lần cho đến khi tóc mượt mà, thơm phức.

Dùng khăn lau khô, cô cảm thấy cả người sạch sẽ, khoan khoái hẳn.

Sấy tóc khô, cô đi đến giếng trong sân giặt đồ dơ vừa thay.

Đang phơi đồ thì nghe tiếng các cô bạn thanh niên trí thức cười nói ở ngoài sân, ai cũng cầm theo túi đồ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Thị trấn nhỏ quá, chẳng có gì hay ho, mình chỉ mua ít đồ ăn vặt của dân làng làm thôi, cũng không ngon bằng Cửa hàng Tiêu Dùng.”

“Đúng vậy! Phải chi được lên huyện thì hay quá.

Ở đó, Cửa hàng Tiêu Dùng to, nhiều đồ, mình muốn mua gì cũng có.”

“Thôi đừng mơ, với vài đồng hào trong túi thì còn lâu mới mua được gì! Có lên đó cũng chỉ ngắm thôi.”

“Sao chứ! Không có tiền thì cũng lên ngó nghiêng được mà.

Ít nhất cũng mua được hai cái bánh bao thịt chứ! Lâu rồi không ăn miếng thịt nào, chỉ cần nghĩ đến bánh bao thịt ở quán quốc doanh, vỏ mềm thơm, cắn xuống một miếng là nước thịt trào ra… thèm chết mất!”

Nghe mọi người bàn luận, Trương Tú Hoa cười bảo: “Đêm nay chắc sẽ được ăn thịt, khỏi phải thèm.”

Mắt ai nấy sáng rỡ: “Gì? Có thịt ư? Tối nay được ăn thịt thật à?”

Trương Tú Hoa chỉ về phía Triệu Niệm Sơ, đang phơi quần áo, nói: “Niệm Sơ hôm nay lên núi phát hiện hai con lợn rừng bị thương.

Các thanh niên trong làng đã hợp sức khiêng về, giờ thôn trưởng đang cho người mổ ở sân làng đấy.

Đến lúc đó, chắc mỗi người sẽ được chia một ít.”

“Thật á? Triệu Niệm Sơ bắt được lợn rừng á?”

Mọi người tròn mắt kinh ngạc.

Triệu Niệm Sơ phì cười, đặt chiếc chậu lớn sang bên rồi đính chính: “Không phải mình bắt được, mà là mình tình cờ phát hiện thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Mang Theo Vật Tư Gả Tháo Hán, Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Không Gian

Số ký tự: 0