Thập Niên 70: Mang Theo Vật Tư Gả Tháo Hán, Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Không Gian
Chương 4
2024-11-20 19:26:18
Cô nhận ra người nhỏ nhắn kia là Lý Giai Giai, người vốn chẳng ưa gì nguyên chủ, cả hai thường xuyên cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh.
Còn cô mập tên là Trần Mỹ Lệ, người đi theo Lý Giai Giai xuống làng, cũng luôn bám theo cô ta, gọi là bạn nhưng thực chất bị xem như tùy tùng.
Lý Giai Giai luôn cho rằng mình là xinh đẹp và ưu việt, xem ai cũng chẳng đáng trong mắt.
Nhưng sự xuất hiện của Triệu Niệm Sơ với vẻ đẹp trong sáng, dịu dàng đã khiến cô ta không chịu nổi.
Dù tính tình của Triệu Niệm Sơ có lười nhác nhưng các chàng thanh niên trí thức lại hay bênh vực cô, khiến cho Lý Giai Giai càng thấy khó chịu hơn.
Triệu Niệm Sơ cũng thấy mình mất thời gian tìm giường và thay đồ quá lâu, nên áy náy nói: "Mình thay xong rồi, xin lỗi mọi người vì đã làm chậm thời gian."
Lý Giai Giai hừ lạnh một tiếng, lườm cô một cái rồi bước vào phòng, ngồi lên giường của mình, lấy ra một túi khoai lang khô để nhai nhóp nhép.
Đúng lúc ấy, một cô gái tóc ngắn cầm một bát canh gừng bước tới, hỏi: "Niệm Sơ, em thấy đỡ hơn chưa? Chị hầm chút canh gừng cho em, uống chút cho ấm người đi."
Triệu Niệm Sơ đón lấy bát canh, dù không thích mùi gừng nhưng biết đây là ý tốt nên cô uống một hơi hết sạch.
Cô lau miệng, cảm thấy cơ thể ấm lên đôi chút, rồi nói lời cảm ơn: "Cảm ơn chị Tú Hoa!"
Trương Tú Hoa là một trong những thanh niên trí thức đầu tiên đến đây, đã ở thôn này gần mười năm rồi.
Từ khi mười tám, mười chín tuổi đến giờ cũng gần ba mươi, cô vẫn kiên quyết bám trụ ở đây với hy vọng một ngày có thể trở về thành phố.
Tính cách của cô tốt bụng, biết nghĩ cho người khác nên ai cũng quý mến và kính trọng cô.
Tú Hoa mỉm cười: "Vậy em nghỉ ngơi đi nhé.
Chị đi rót thêm một bát canh gừng cho cậu Giang nữa."
Tối đó, Triệu Niệm Sơ nằm trên giường, chăn đắp kín mà chẳng buồn ăn tối, trong lòng ngổn ngang.
Cô nhắm mắt lại, những mảnh ký ức từ trong đầu ùa về, khiến cô không khỏi muốn chết quách cho xong.
Qua trí nhớ của người chủ cũ, cô nhận ra mình đã xuyên không về năm 1976, ở một ngôi làng hẻo lánh.
Cô gái trước đó cũng tên là Triệu Niệm Sơ, lại có gương mặt giống hệt cô.
Thật là kỳ lạ! Không ngờ cô lại vướng vào tình huống quái dị này.
Cha mẹ của người này còn sống, và cô ấy là con gái duy nhất trong nhà, được nuông chiều đầy đủ, chẳng phải lo lắng gì.
Tốt nghiệp trung học xong chỉ đợi vào một chỗ làm tốt nhờ cha mẹ sắp xếp.
Lẽ ra chẳng cần phải xuống nông thôn làm gì, nhưng cô lại bị mấy lời tuyên truyền về vinh quang của việc đi nông thôn làm cho u mê, quyết xuống bằng được.
Cha mẹ không ngăn được, đành chuẩn bị mọi thứ cho cô, đồ đạc mang theo chất đầy, còn đều đặn gửi thực phẩm, tiền bạc xuống cho cô tiêu.
Nhưng chỉ sau thời gian ngắn chịu cực khổ, cô đã khóc lóc đòi về lại thành phố.
Thế nhưng, đã xuống nông thôn thì dễ mà về thì khó, nên dù có viết thư về nhà than vãn thì cha mẹ cô cũng đành chịu, chỉ có thể gửi thêm tiền để an ủi con gái.
Cũng nhờ tình cảm với Thẩm Chí Tân – người mà cô xem là chỗ dựa duy nhất ở đây, cô mới cắn răng chịu đựng được hơn một năm.
Còn cô mập tên là Trần Mỹ Lệ, người đi theo Lý Giai Giai xuống làng, cũng luôn bám theo cô ta, gọi là bạn nhưng thực chất bị xem như tùy tùng.
Lý Giai Giai luôn cho rằng mình là xinh đẹp và ưu việt, xem ai cũng chẳng đáng trong mắt.
Nhưng sự xuất hiện của Triệu Niệm Sơ với vẻ đẹp trong sáng, dịu dàng đã khiến cô ta không chịu nổi.
Dù tính tình của Triệu Niệm Sơ có lười nhác nhưng các chàng thanh niên trí thức lại hay bênh vực cô, khiến cho Lý Giai Giai càng thấy khó chịu hơn.
Triệu Niệm Sơ cũng thấy mình mất thời gian tìm giường và thay đồ quá lâu, nên áy náy nói: "Mình thay xong rồi, xin lỗi mọi người vì đã làm chậm thời gian."
Lý Giai Giai hừ lạnh một tiếng, lườm cô một cái rồi bước vào phòng, ngồi lên giường của mình, lấy ra một túi khoai lang khô để nhai nhóp nhép.
Đúng lúc ấy, một cô gái tóc ngắn cầm một bát canh gừng bước tới, hỏi: "Niệm Sơ, em thấy đỡ hơn chưa? Chị hầm chút canh gừng cho em, uống chút cho ấm người đi."
Triệu Niệm Sơ đón lấy bát canh, dù không thích mùi gừng nhưng biết đây là ý tốt nên cô uống một hơi hết sạch.
Cô lau miệng, cảm thấy cơ thể ấm lên đôi chút, rồi nói lời cảm ơn: "Cảm ơn chị Tú Hoa!"
Trương Tú Hoa là một trong những thanh niên trí thức đầu tiên đến đây, đã ở thôn này gần mười năm rồi.
Từ khi mười tám, mười chín tuổi đến giờ cũng gần ba mươi, cô vẫn kiên quyết bám trụ ở đây với hy vọng một ngày có thể trở về thành phố.
Tính cách của cô tốt bụng, biết nghĩ cho người khác nên ai cũng quý mến và kính trọng cô.
Tú Hoa mỉm cười: "Vậy em nghỉ ngơi đi nhé.
Chị đi rót thêm một bát canh gừng cho cậu Giang nữa."
Tối đó, Triệu Niệm Sơ nằm trên giường, chăn đắp kín mà chẳng buồn ăn tối, trong lòng ngổn ngang.
Cô nhắm mắt lại, những mảnh ký ức từ trong đầu ùa về, khiến cô không khỏi muốn chết quách cho xong.
Qua trí nhớ của người chủ cũ, cô nhận ra mình đã xuyên không về năm 1976, ở một ngôi làng hẻo lánh.
Cô gái trước đó cũng tên là Triệu Niệm Sơ, lại có gương mặt giống hệt cô.
Thật là kỳ lạ! Không ngờ cô lại vướng vào tình huống quái dị này.
Cha mẹ của người này còn sống, và cô ấy là con gái duy nhất trong nhà, được nuông chiều đầy đủ, chẳng phải lo lắng gì.
Tốt nghiệp trung học xong chỉ đợi vào một chỗ làm tốt nhờ cha mẹ sắp xếp.
Lẽ ra chẳng cần phải xuống nông thôn làm gì, nhưng cô lại bị mấy lời tuyên truyền về vinh quang của việc đi nông thôn làm cho u mê, quyết xuống bằng được.
Cha mẹ không ngăn được, đành chuẩn bị mọi thứ cho cô, đồ đạc mang theo chất đầy, còn đều đặn gửi thực phẩm, tiền bạc xuống cho cô tiêu.
Nhưng chỉ sau thời gian ngắn chịu cực khổ, cô đã khóc lóc đòi về lại thành phố.
Thế nhưng, đã xuống nông thôn thì dễ mà về thì khó, nên dù có viết thư về nhà than vãn thì cha mẹ cô cũng đành chịu, chỉ có thể gửi thêm tiền để an ủi con gái.
Cũng nhờ tình cảm với Thẩm Chí Tân – người mà cô xem là chỗ dựa duy nhất ở đây, cô mới cắn răng chịu đựng được hơn một năm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro