Thập Niên 70: Mang Theo Vật Tư Gả Tháo Hán, Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Không Gian

Chương 7

2024-11-20 19:26:18

Hãy cho tôi thời gian."

Giang Diên nghe vậy, cảm thấy lời cô có gì đó lạ lùng.

Đã hơn một năm cô ở đây, vậy còn cần thích nghi gì nữa? Cách nói chuyện của cô hôm nay nhã nhặn, khác hẳn với người con gái mà anh quen trước đó.

Đang định trở về phòng nghỉ ngơi, Triệu Niệm Sơ bất ngờ bị Giang Diên gọi lại.

Anh lấy từ túi quần ra một sợi dây đen, có đính viên ngọc mà cô luôn mang theo trên cổ.

Giang Diên nói: "Đây là của cô.

Lúc cứu cô trong sông, nó rơi từ cổ xuống.

Vì lúc đó vội, tôi bỏ vào túi rồi quên mất.

Định đưa cô trong bữa tối, nhưng không thấy cô xuống ăn."

Vừa nhìn thấy viên ngọc quý, Triệu Niệm Sơ suýt hét lên vì vui sướng.

Viên ngọc quý giá của cô, món đồ bảo bối đã thật sự theo cô đến đây! Cô run rẩy đón lấy, lắp bắp nói: "Cảm ơn...

cảm ơn anh rất nhiều, đây là đồ của tôi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô háo hức muốn kiểm tra ngay xem không gian trong ngọc có hoạt động bình thường không, liệu có gì thay đổi sau khi cô xuyên không đến đây không.

Cô cầm chặt viên ngọc rồi vội vàng trở về phòng, không để ý đến ánh mắt dò xét của Giang Diên khi cô biến mất khỏi tầm nhìn.

Nằm trong chăn, Triệu Niệm Sơ đắp kín người, nắm chặt viên ngọc trong tay, nhắm mắt lại và dồn tâm ý để đi vào không gian bên trong.

Khi mở mắt ra, không gian vẫn nguyên vẹn như trước, với những chồng đồ đạc chất ngất không sao đếm xuể.

Cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy như có trời phù hộ.

Với những thứ này trong tay, ở bất kỳ đâu cô cũng sẽ không phải sợ.

Bỗng cô cảm thấy một cơn đau nhói từ lòng bàn tay.

Thì ra trên viên ngọc có một mảnh kim loại bị lỏng, thò ra một mũi nhọn nhỏ khiến lòng bàn tay cô bị trầy xước và rỉ máu.

Định lau vết máu bằng khăn tay, cô chợt thấy viên ngọc phát ra ánh sáng vàng, nhanh chóng biến thành một luồng sáng bay vào tay cô.

Triệu Niệm Sơ hoảng hốt, sợ rằng viên ngọc đã biến mất.

Cô mở lòng bàn tay, nhưng không còn thấy viên ngọc đâu nữa.

Bật đèn pin dưới chăn, cô nhìn kỹ lòng bàn tay thì phát hiện một đốm đỏ nhỏ cỡ hạt đậu xanh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô nhớ chắc chắn rằng trước đó không hề có đốm này.

Cô thử chà mạnh lên, nhưng đốm đỏ vẫn không biến mất.

Chợt cô lóe lên ý nghĩ, có khi nào viên ngọc đã biến thành đốm đỏ này? Cô liền thử dồn tâm ý vào đó, và ngay lập tức cô tiến vào được không gian bên trong! Cảm xúc cô như trào dâng không gì diễn tả nổi.

Viên ngọc thật sự đã trở thành đốm đỏ khắc vào cơ thể cô, từ nay về sau sẽ không bao giờ sợ đánh mất nữa.

Thì ra viên ngọc cần hấp thụ máu người để kích hoạt! Trước giờ cô hoàn toàn không biết điều này, ông nội cũng chưa bao giờ nhắc đến, chắc ông cũng không biết.

Triệu Niệm Sơ nằm trong chăn, không kìm được phấn khích, suýt thốt lên thành tiếng.

Đến lúc này, cô thấy việc xuyên không đến đây cũng không hẳn là thiệt thòi.

Cô lại đi dạo quanh không gian một lúc.

Bữa tối qua không ăn được gì, giờ tâm trạng phấn chấn, cô cũng cảm thấy đói.

Cô tìm chút đồ ăn lót dạ trong không gian, sau đó trở ra.

Trong phòng đông người, giường sát nhau, cô cẩn thận tránh gây động tĩnh kẻo bị ai phát hiện.

Cô thầm biết ơn Giang Diên nhất, không chỉ cứu cô mà còn giữ gìn viên ngọc quý.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Mang Theo Vật Tư Gả Tháo Hán, Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Không Gian

Số ký tự: 0