[Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con
Ba còn sống?! (...
Tam Miểu Nhập Thụy
2024-11-02 09:42:26
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không cần đoán, cô cũng biết mấy thứ này đều là do tụi nhỏ làm thay cô.
Nghiêng đầu nhìn tụi nhỏ vẫn còn đang nô đùa trong sân, ánh mắt cô dần mềm đi.
Mặc dù lúc đầu là đột ngột buộc phải trở thành mẹ, nhưng cô chưa từng hối hận vì đã đối xử tốt với mấy đứa trẻ ấy.
Mấy năm qua, đều đã xem như con ruột của mình rồi.
Ban đêm, Tô Hân Nghiên chong đèn ngồi kiểm tra đối chiếu sổ sách của thôn.
Trên chiếc giường gỗ lớn ở bên cạnh, bốn đứa trẻ nằm ngổn ngang lăn vào cùng một chỗ, ngủ say sưa quên trời quên đất.
Cũng không biết Tiểu Tại Tại nằm mơ thấy cái gì, đột nhiên há miệng ‘a ô’ một chút rồi cắn vào chân anh hai một ngụm, còn gặm đến ngon lành.
Tô Hân Nghiên nhìn mà buồn cười, cô bé đang coi bàn chân thối của anh hai mình thành móng giò đây mà?
Ninh Hàng ngủ không say, bị muội muội dọa tỉnh.
Cậu bé mơ màng mở mắt ra, bỗng cảm giác được có người giải cứu bàn chân đang bị gặm cắn của mình ra, còn dịu dàng dỗ dành cậu bé: “Không sao, ngủ tiếp đi.”
Tiểu Tại Tại bị lấy mất “móng giò”, còn cau mày lại trong giấc mơ, bàn tay nhỏ lại sờ soạng phía trước muốn tìm thứ gì đó để gặm tiếp.
Để tránh cho cô bé tiếp tục gây họa cho người khác, Tô Hân Nghiên dịch chuyển cô bé vào một góc khác, cầm lấy gối ngăn cách cô bé với những đứa trẻ khác.
Một mình Tiểu Tại Tại bị tách riêng.
Trong giấc mộng, cô bé trơ mắt nhìn chiếc móng giò mình chưa gặm được hai miếng mọc cánh bay mất, lạnh lùng vô tình rời xa cô bé, không khỏi đau lòng đuổi theo nhưng tiếc là chân mình quá ngắn, đuổi mãi đến tận trời sáng vẫn không bắt kịp chiếc móng giò.
Trong lòng ngập tràn tiếc nuối vì không được gặm móng giò, Tiểu Tại Tại bị mùi hương bữa sáng mẹ làm dụ dỗ tỉnh lại, vô cùng tích cực chạy nhanh tới bàn ăn, muốn bắt đầu động đũa.
Kết quả nửa đường lại bị Ninh Hàn xách gáy lên, kéo đi đánh răng rửa mặt.
“Anh cả, anh cả, Tại Tại đói muốn ăn cơm.” Cục bột nhỏ giãy dụa vùng vẫy chân tay, như thể con rùa bị lật ngửa lên trời, đáng tiếc là một chút sức lực nhỏ bé này của cô bé nào thắng được Ninh Hàn chứ.
“Đánh răng xong rồi hẵng ăn.”
Ninh Hàn bắt ép em gái đi rửa mặt mũi, rửa xong mới thả cô bé xuống đi ăn cơm.
Cũng không lạ khi trong nhà chỉ còn lại bốn anh em họ.
Tô Hân Nghiên dậy sớm nấu cơm sáng cho bọn trẻ xong thì vội vàng ra cửa, cô còn phải tới chăm sóc bà nội Ninh ở bênh viện trên trấn.
Bữa sáng có cháo khoai lang, ăn kèm với dưa muối mà Tô Hân Nghiên tự mình ướp.
Tiểu Tại Tại ăn uống rất tốt, một mình cô bé có thể nâng một bát cháo khoai lang đầy lên, xì xụp uống hết.
Những đứa bé khác cũng vậy, sau khi ăn sáng xong, bát đũa sạch sẽ như thể đã được rửa qua.
Bọn trẻ đều rất quý trọng đồ ăn.
Dẫu cho nhà họ Ninh nhận được tiền trợ cấp hàng tháng của Ninh Viễn Hàng gửi về từ bộ đội, điều kiện sống cũng tốt hơn một chút so với phần lớn người trong thôn, không những có thể không lo ăn uống, mà mỗi năm đều có quần áo mới để mặc, thậm chí mỗi tuần còn có thể ăn được một bữa thịt.
Nhưng cùng với đó họ cũng hiểu rõ, rất nhiều bạn bè cùng trang lứa đều phải trải qua những ngày tháng chật vật ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, làm không hết việc.
Vì vậy họ cũng không dám lãng phí đồ ăn dù chỉ một chút.
Sau khi ăn xong, Ninh Hàn thu dọn bát đũa rồi đội mũ lên, xách rổ dẫn em trai và em gái ra cửa đi làm việc như thường ngày.
Tiểu Tại Tại và Ninh Hiên tám tuổi chỉ có thể đi theo đám trẻ con nhặt lúa mạch, Ninh Hàng mười tuổi thì đã có thể đi theo các cô thanh niên trí thức và cụ già trong thôn làm những công việc nhẹ nhàng.
Nói là nhẹ nhàng thật ra cũng đỡ hơn đi gặt một chút, kiếm được công điểm cũng không cao nhưng dù gì cũng có một phần thu nhập.
Không cần đoán, cô cũng biết mấy thứ này đều là do tụi nhỏ làm thay cô.
Nghiêng đầu nhìn tụi nhỏ vẫn còn đang nô đùa trong sân, ánh mắt cô dần mềm đi.
Mặc dù lúc đầu là đột ngột buộc phải trở thành mẹ, nhưng cô chưa từng hối hận vì đã đối xử tốt với mấy đứa trẻ ấy.
Mấy năm qua, đều đã xem như con ruột của mình rồi.
Ban đêm, Tô Hân Nghiên chong đèn ngồi kiểm tra đối chiếu sổ sách của thôn.
Trên chiếc giường gỗ lớn ở bên cạnh, bốn đứa trẻ nằm ngổn ngang lăn vào cùng một chỗ, ngủ say sưa quên trời quên đất.
Cũng không biết Tiểu Tại Tại nằm mơ thấy cái gì, đột nhiên há miệng ‘a ô’ một chút rồi cắn vào chân anh hai một ngụm, còn gặm đến ngon lành.
Tô Hân Nghiên nhìn mà buồn cười, cô bé đang coi bàn chân thối của anh hai mình thành móng giò đây mà?
Ninh Hàng ngủ không say, bị muội muội dọa tỉnh.
Cậu bé mơ màng mở mắt ra, bỗng cảm giác được có người giải cứu bàn chân đang bị gặm cắn của mình ra, còn dịu dàng dỗ dành cậu bé: “Không sao, ngủ tiếp đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Tại Tại bị lấy mất “móng giò”, còn cau mày lại trong giấc mơ, bàn tay nhỏ lại sờ soạng phía trước muốn tìm thứ gì đó để gặm tiếp.
Để tránh cho cô bé tiếp tục gây họa cho người khác, Tô Hân Nghiên dịch chuyển cô bé vào một góc khác, cầm lấy gối ngăn cách cô bé với những đứa trẻ khác.
Một mình Tiểu Tại Tại bị tách riêng.
Trong giấc mộng, cô bé trơ mắt nhìn chiếc móng giò mình chưa gặm được hai miếng mọc cánh bay mất, lạnh lùng vô tình rời xa cô bé, không khỏi đau lòng đuổi theo nhưng tiếc là chân mình quá ngắn, đuổi mãi đến tận trời sáng vẫn không bắt kịp chiếc móng giò.
Trong lòng ngập tràn tiếc nuối vì không được gặm móng giò, Tiểu Tại Tại bị mùi hương bữa sáng mẹ làm dụ dỗ tỉnh lại, vô cùng tích cực chạy nhanh tới bàn ăn, muốn bắt đầu động đũa.
Kết quả nửa đường lại bị Ninh Hàn xách gáy lên, kéo đi đánh răng rửa mặt.
“Anh cả, anh cả, Tại Tại đói muốn ăn cơm.” Cục bột nhỏ giãy dụa vùng vẫy chân tay, như thể con rùa bị lật ngửa lên trời, đáng tiếc là một chút sức lực nhỏ bé này của cô bé nào thắng được Ninh Hàn chứ.
“Đánh răng xong rồi hẵng ăn.”
Ninh Hàn bắt ép em gái đi rửa mặt mũi, rửa xong mới thả cô bé xuống đi ăn cơm.
Cũng không lạ khi trong nhà chỉ còn lại bốn anh em họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Hân Nghiên dậy sớm nấu cơm sáng cho bọn trẻ xong thì vội vàng ra cửa, cô còn phải tới chăm sóc bà nội Ninh ở bênh viện trên trấn.
Bữa sáng có cháo khoai lang, ăn kèm với dưa muối mà Tô Hân Nghiên tự mình ướp.
Tiểu Tại Tại ăn uống rất tốt, một mình cô bé có thể nâng một bát cháo khoai lang đầy lên, xì xụp uống hết.
Những đứa bé khác cũng vậy, sau khi ăn sáng xong, bát đũa sạch sẽ như thể đã được rửa qua.
Bọn trẻ đều rất quý trọng đồ ăn.
Dẫu cho nhà họ Ninh nhận được tiền trợ cấp hàng tháng của Ninh Viễn Hàng gửi về từ bộ đội, điều kiện sống cũng tốt hơn một chút so với phần lớn người trong thôn, không những có thể không lo ăn uống, mà mỗi năm đều có quần áo mới để mặc, thậm chí mỗi tuần còn có thể ăn được một bữa thịt.
Nhưng cùng với đó họ cũng hiểu rõ, rất nhiều bạn bè cùng trang lứa đều phải trải qua những ngày tháng chật vật ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, làm không hết việc.
Vì vậy họ cũng không dám lãng phí đồ ăn dù chỉ một chút.
Sau khi ăn xong, Ninh Hàn thu dọn bát đũa rồi đội mũ lên, xách rổ dẫn em trai và em gái ra cửa đi làm việc như thường ngày.
Tiểu Tại Tại và Ninh Hiên tám tuổi chỉ có thể đi theo đám trẻ con nhặt lúa mạch, Ninh Hàng mười tuổi thì đã có thể đi theo các cô thanh niên trí thức và cụ già trong thôn làm những công việc nhẹ nhàng.
Nói là nhẹ nhàng thật ra cũng đỡ hơn đi gặt một chút, kiếm được công điểm cũng không cao nhưng dù gì cũng có một phần thu nhập.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro