[Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con

Một con chuột h...

Tam Miểu Nhập Thụy

2024-11-02 09:42:26

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Hân Nghiên được Ninh Viễn Hàng bắt lại một giường bệnh trong số đó nghỉ ngơi, ba đứa bé còn lại thì chen chúc trên một cái giường bệnh, chỉ có Ninh Viễn Hàng còn ôm con gái, ngồi trước giường bệnh của mẹ, im lặng trông chừng cô bé.

Bên trong phòng bệnh phút chốc tĩnh lặng.

Họ chưa ngồi được bao lâu thì có ai đó gõ nhẹ cửa phòng bệnh.

Tô Hân Nghiên ở gần cánh cửa nhất, chủ động đứng dậy đi mở cửa.

Cô nhìn thấy có một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ đang đứng ở bên ngoài thì có hơi bất ngờ: "Vị đồng chí này, xin hỏi anh tìm ai?"

"Xin chào đồng chí. Tôi tên là Hà Kiến Quốc, là chồng của thai phụ mà cô vừa cứu. Bây giờ tôi đặc biệt tới đây để cảm tạ cô vì đã cứu mạng vợ con tôi."

Hà Kiến Quốc vừa nhắc tới việc suýt nữa vợ mình đã mang theo con, một xác hai mạng mà đi đã thấy sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Tô Hân Nghiên cũng càng tỏa ra nhiều sự cảm kích hơn: "Cảm ơn cô, nữ đồng chí, thật sự thật sự cảm ơn cô!"

Anh ta nói mà suýt chút nữa là khóc òa lên rồi.

"Từ sau khi mang thai tâm trạng của vợ tôi vẫn luôn không ổn định. Càng đến ngày sinh thì tính tình càng thất thường. Trước đây cô ấy còn muốn phá hư đứa bé trong bụng, đã bị mẹ tôi cản rồi. Không ngờ lần này cô ấy còn tàn nhẫn vậy nữa, dứt khoát muốn nhảy xuống dưới lầu. Lúc biết chuyện này chân tôi cũng bị dọa cho mềm nhũn, rõ ràng trước đây cô ấy không phải loại người dễ dàng nghĩ quẩn trong lòng mà!"

Có thể người này thật sự đã kiềm nén đến cực hạn rồi, không nhịn được muốn tìm người than thở. Hà Kiến Quốc vừa lau nước mắt vừa kể lại với vẻ khó hiểu xen lẫn mệt mỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh ta thật sự không nghĩ ra.

Từ ngày vợ anh ta lấy anh ta. Người nhà của anh ta không nói là đối xử với cô ấy tốt lắm, nhưng ít ra cũng không ức hiếp cô ấy. Chưa hết, từ sau khi người kia mang thai, họ càng cẩn thận đối đãi hơn, sao tự nhiên vợ anh ta lại muốn tìm cái chết vậy?

Trong lòng Hà Kiến Quốc tràn đầy nghi hoặc, đáy lòng Tô Hân Nghiên lại nhoáng lên chút hiểu rõ.

Sợ là người thai phụ nghĩ quẫn kia đã mắc chứng trầm cảm trước sinh rồi.

Ở niên đại hiện tại, tâm trạng của phụ nữ có thai mang thai trước sau đều không ổn định, cũng không có ai biết tập trung chú ý tới, càng không có ý kiến gì về bệnh trầm cảm trước sinh.

Tất cả mọi người đều nỗ lực làm việc để lấp đầy bụng, có ai không đi phản ứng ngươi điểm tâm tư này?

Ở nông thôn thì càng có nhiều thai phụ, dù đã mang thai tám tháng rồi vẫn kiên trì vác cái bụng bự ra đồng làm việc.

Thậm chí Tô Hân Nghiên còn từng nghe nói, có một ít thai phụ nhanh nhẹn mạnh mẽ trực tiếp sinh con đầu lòng ở trong ruộng, ngày hôm sau còn trở về tiếp tục làm việc như chưa có gì xảy ra vậy.

Chẳng trách năm đó lúc cô sinh Tiểu Tại Tại xong chỉ ngồi trong nhà có một tháng đã bị mấy bà mấy cô lắm mồm trong thôn góp ý bậy bạ.

Cũng may Tô Hân Nghiên căn bản không quan tâm lời của mấy con người không liên quan này, chẳng đếm xỉa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Xin lỗi nhé đồng chí, tâm trạng tôi hơi kích động nhất thời, đã thất lễ rồi!"

Một trận khóc lóc kể lể qua đi, lý trí của Hà Quốc Kiến đã trở về. Anh ta bắt đầu cảm thấy xấu hổ, không ngờ bản thân lại khóc lóc thành dáng vẻ kia ở trước mặt một người xa lạ như vậy, thật sự mất mặt quá đi mất!

Anh ta lau mặt, cố nén cảm xúc muốn xoay người bỏ chạy. Hà Kiến Quốc tự tay móc từ trong túi cái gì đó, lấy được một tờ năm đồng và một tờ giấy trắng đã viết địa chỉ bên trên, đưa cho Tô Hân Nghiên.

"Ban nãy hộ sĩ đã nói cho tôi biết, rằng quý đồng chí đây đã bị thương vì cứu vợ tôi. Tiền này là để tôi bù lại thuốc men cho cô, còn cái này nữa, đây là địa chỉ nhà của chúng tôi. Tôi làm việc ở hợp tác xã cung tiêu ở trong trấn, sau này nếu như quý đồng chí có cần gì, cứ tới tìm tôi giúp đỡ."

"Không cần đâu, tôi chỉ đơn giản là cứu một người thôi mà, sao tới mức để anh phải bồi thường rồi?" Tô Hân Nghiên bèn đẩy tiền về lại.

"Xin cô hãy nhận cho. Nếu cô không nhận thì cả nhà tôi, bao gồm cả vợ tôi nữa, đều sẽ thấy băn khoăn lắm đó!"

Dù có nói gì đi nữa Hà Kiến Quốc cũng phải nhét tiền cho Tô Hân Nghiên.

Cuối cùng Tô Hân Nghiên đành bất đắc dĩ nhận lấy năm đồng tiền, rồi lại trả cho đối phương bốn đồng.

"Tiền thuốc men của tôi cũng chỉ tốn một đồng thôi. Nếu anh muốn bù lại thì cũng chỉ bù một đồng tiền là được rồi. "

Cô tỏ thái độ như vậy, cực kỳ kiên quyết không chịu nhận thêm nữa.

Thấy cô đã như thế, Hà Kiến Quốc chỉ có thể vừa cảm thán mình đã gặp người tốt, vừa nhận lại số tiền, nhưng vẫn kiên quyết bảo Tô Hân Nghiên nhận tờ giấy ghi địa chỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con

Số ký tự: 0