[Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con
Vội vàng đến bệ...
Tam Miểu Nhập Thụy
2024-11-02 09:42:26
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô nhóc này ngủ rồi ngã người ra. Có thể vì cảm thấy nóng nên chân nhỏ cô bé bèn đạp cái chăn một cái. Thế là chăn không phủ được cái bụng nhỏ phồng lên, lộ ra bên ngoài hứng gió.
Ninh Viễn Hàng thấy vậy thì tự tay đắp chăn lại cho cô bé, nhưng không đắp cao lắm, vừa khéo phủ hết bụng nhỏ.
Mấy đứa bé bị lạnh ở chỗ nào thì cũng không thể để lạnh bụng được, rất dễ mắc bệnh.
Bị quấy cho trận này rồi, hai vợ chồng cũng thôi cả cơn buồn ngủ.
Chỉ là vì không muốn quấy rối giấc ngủ của con gái, nên không ai thức dậy trước thời gian.
Nhưng có kéo dài đến đâu đi nữa thì đúng giờ rồi vẫn phải thức dậy.
Ngày hôm nay Tô Hân Nghiên đi tìm đại đội trưởng đội sản xuất của bọn họ với Ninh Viễn Hàng để xin cho cả nhà được nghỉ.
Ninh Viễn Hàng cũng trở về rồi, người một nhà không cùng đi thăm bà nội Ninh ở bệnh viện trong trấn là không nói nổi.
Trước đây Tô Hân Nghiên không đưa bọn nhỏ theo là vì thấy một mình không quá tiện, bây giờ có Ninh Viễn Hàng giúp đỡ rồi, vậy là tất cả vấn đề đều đã được giải quyết.
Cũng may kỳ thu hoạch cũng đã gần kết thúc rồi, mắt thường có thể thấy việc đồng án đã giảm lại. Bằng không, thật sự là không nhất định có thể xin thời gian được, nói không chừng Ninh Viễn Hàng vừa trở về cũng sẽ phải xuống đồng, tăng thêm sức lao động thu hoạch cho thôn.
Dù sao mọi người cũng bận rộn hơn nửa năm rồi, họ chỉ trông cậy vào thu hoạch của mấy ngày này mà sống qua ngày thôi.
Kích thước của thôn Trần Gia không lớn không nhỏ, bên trong có cùng lúc ba đại đội sản xuất.
Trong đó đại đội trưởng của đại đội sản xuất số một và số hai đều họ Trần. Họ đều là người định phương sinh ra và lớn lên ở thôn Trần Gia, cắm rễ ở trong thôn này qua nhiều đời.
Đại đội trưởng của đại đội sản xuất số ba thì họ Mã, cũng giống như nhà họ Ninh vậy, là người tị nạn tới đây năm đó.
Vị này đội trưởng Mã tương đối có năng lực, có thể cướp được một vị trí đại đội trưởng trong tay đám họ Trần, đại đa số người họ khác trong thôn đều do ông ấy quản lý, nhà họ Ninh cũng không ngoại lệ.
Vậy nên, bọn Tô Hân Nghiên muốn xin nghỉ thì chỉ cần đi tìm đội trưởng Mã là được.
Sáng sớm, hai vợ chồng năm tay nhau đi tới nhà đại đội trưởng Mã.
Cả nhà đội trưởng Mã đang ăn sáng.
Thấy bọn Ninh Viễn Hàng tới, đội trưởng Mã vội vã gạt dọn mấy cái, sau đó để bát cơm xuống, nhiệt tình chào mời: "Đi xa về nhà khi nào vậy? Mau vào ngồi đi."
"Không được đâu đội trưởng Mã, hôm nay chúng tôi tới là muốn xin ông cho phép nghỉ một ngày. Cả nhà chúng tôi định lên bệnh viện ở trấn thăm mẹ của tôi một chút." Ninh Viễn Hàng nói thẳng lý do đến đây.
Đội trưởng Mã nghe vậy thì im lặng một lát rồi gật đầu nói: "Đi đi, bây giờ tôi thấy là việc đồng áng chỉ còn thừa lại mấy chuyện cuối cùng thôi, lần bận rộn sau thì phải đợi gieo hạt một tuần nữa đã. Tôi phê duyệt cho mọi người chuyện này. "
Thấy ông ấy sảng khoái như vậy, Tô Hân Nghiên không kìm được mừng rỡ, vội vã đưa rổ rau dưa mà mình mang tới cho vợ của đội trưởng Mã: "Cảm ơn đội trưởng Mã, mấy thứ này là rau cải chúng tôi tự trồng, mới vừa hái sáng sớm nay. Mọi người cầm đi làm mấy món ngon đi."
Cô cố ý chọn loại mà trên đất của nhà đội trưởng Mã chắc chắn không có để mang qua đây, như vậy cũng không khiến người ta nghĩ mình chẳng có thành ý. Chưa hết, một chút rau dưa thôi cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhà đội trưởng Mã nhận lấy sẽ không phải lo toan.
Không nói tới cái khác, quan hệ trong thôn bọn họ tốt đến mức hàng xóm, láng giềng cũng sẽ tặng thức ăn cho nhau. Cái này cũng không coi là vấn đề nào cả.
Quả nhiên, vợ của đội trưởng Mã chỉ khách sáo từ chối trong một chốc đã vui vẻ nhận.
"Mẹ, chúng ta phải đi đâu vậy?"
Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn đứng trên giường, phối hợp không nhút nhác chút nào, để cho mẹ phủ quần áo lên người cô bé.
Tô Hân Nghiên mặc cái quần nhỏ vào cho con gái, đầu ngón tay chọt nhẹ vào cái chóp mũi mềm đáng yêu của cô bé, khẽ cười bảo: "Chúng ta đến bệnh viện thăm bà nội đó. Đã lâu rồi Tại Tại không gặp bà nội, Tại Tại có nhớ bà nội không?"
"Nhớ ạ!" Tiểu Tại Tại lớn tiếng trả lời, giọng non nớt mềm mại.
Cô nhóc này ngủ rồi ngã người ra. Có thể vì cảm thấy nóng nên chân nhỏ cô bé bèn đạp cái chăn một cái. Thế là chăn không phủ được cái bụng nhỏ phồng lên, lộ ra bên ngoài hứng gió.
Ninh Viễn Hàng thấy vậy thì tự tay đắp chăn lại cho cô bé, nhưng không đắp cao lắm, vừa khéo phủ hết bụng nhỏ.
Mấy đứa bé bị lạnh ở chỗ nào thì cũng không thể để lạnh bụng được, rất dễ mắc bệnh.
Bị quấy cho trận này rồi, hai vợ chồng cũng thôi cả cơn buồn ngủ.
Chỉ là vì không muốn quấy rối giấc ngủ của con gái, nên không ai thức dậy trước thời gian.
Nhưng có kéo dài đến đâu đi nữa thì đúng giờ rồi vẫn phải thức dậy.
Ngày hôm nay Tô Hân Nghiên đi tìm đại đội trưởng đội sản xuất của bọn họ với Ninh Viễn Hàng để xin cho cả nhà được nghỉ.
Ninh Viễn Hàng cũng trở về rồi, người một nhà không cùng đi thăm bà nội Ninh ở bệnh viện trong trấn là không nói nổi.
Trước đây Tô Hân Nghiên không đưa bọn nhỏ theo là vì thấy một mình không quá tiện, bây giờ có Ninh Viễn Hàng giúp đỡ rồi, vậy là tất cả vấn đề đều đã được giải quyết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng may kỳ thu hoạch cũng đã gần kết thúc rồi, mắt thường có thể thấy việc đồng án đã giảm lại. Bằng không, thật sự là không nhất định có thể xin thời gian được, nói không chừng Ninh Viễn Hàng vừa trở về cũng sẽ phải xuống đồng, tăng thêm sức lao động thu hoạch cho thôn.
Dù sao mọi người cũng bận rộn hơn nửa năm rồi, họ chỉ trông cậy vào thu hoạch của mấy ngày này mà sống qua ngày thôi.
Kích thước của thôn Trần Gia không lớn không nhỏ, bên trong có cùng lúc ba đại đội sản xuất.
Trong đó đại đội trưởng của đại đội sản xuất số một và số hai đều họ Trần. Họ đều là người định phương sinh ra và lớn lên ở thôn Trần Gia, cắm rễ ở trong thôn này qua nhiều đời.
Đại đội trưởng của đại đội sản xuất số ba thì họ Mã, cũng giống như nhà họ Ninh vậy, là người tị nạn tới đây năm đó.
Vị này đội trưởng Mã tương đối có năng lực, có thể cướp được một vị trí đại đội trưởng trong tay đám họ Trần, đại đa số người họ khác trong thôn đều do ông ấy quản lý, nhà họ Ninh cũng không ngoại lệ.
Vậy nên, bọn Tô Hân Nghiên muốn xin nghỉ thì chỉ cần đi tìm đội trưởng Mã là được.
Sáng sớm, hai vợ chồng năm tay nhau đi tới nhà đại đội trưởng Mã.
Cả nhà đội trưởng Mã đang ăn sáng.
Thấy bọn Ninh Viễn Hàng tới, đội trưởng Mã vội vã gạt dọn mấy cái, sau đó để bát cơm xuống, nhiệt tình chào mời: "Đi xa về nhà khi nào vậy? Mau vào ngồi đi."
"Không được đâu đội trưởng Mã, hôm nay chúng tôi tới là muốn xin ông cho phép nghỉ một ngày. Cả nhà chúng tôi định lên bệnh viện ở trấn thăm mẹ của tôi một chút." Ninh Viễn Hàng nói thẳng lý do đến đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đội trưởng Mã nghe vậy thì im lặng một lát rồi gật đầu nói: "Đi đi, bây giờ tôi thấy là việc đồng áng chỉ còn thừa lại mấy chuyện cuối cùng thôi, lần bận rộn sau thì phải đợi gieo hạt một tuần nữa đã. Tôi phê duyệt cho mọi người chuyện này. "
Thấy ông ấy sảng khoái như vậy, Tô Hân Nghiên không kìm được mừng rỡ, vội vã đưa rổ rau dưa mà mình mang tới cho vợ của đội trưởng Mã: "Cảm ơn đội trưởng Mã, mấy thứ này là rau cải chúng tôi tự trồng, mới vừa hái sáng sớm nay. Mọi người cầm đi làm mấy món ngon đi."
Cô cố ý chọn loại mà trên đất của nhà đội trưởng Mã chắc chắn không có để mang qua đây, như vậy cũng không khiến người ta nghĩ mình chẳng có thành ý. Chưa hết, một chút rau dưa thôi cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhà đội trưởng Mã nhận lấy sẽ không phải lo toan.
Không nói tới cái khác, quan hệ trong thôn bọn họ tốt đến mức hàng xóm, láng giềng cũng sẽ tặng thức ăn cho nhau. Cái này cũng không coi là vấn đề nào cả.
Quả nhiên, vợ của đội trưởng Mã chỉ khách sáo từ chối trong một chốc đã vui vẻ nhận.
"Mẹ, chúng ta phải đi đâu vậy?"
Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn đứng trên giường, phối hợp không nhút nhác chút nào, để cho mẹ phủ quần áo lên người cô bé.
Tô Hân Nghiên mặc cái quần nhỏ vào cho con gái, đầu ngón tay chọt nhẹ vào cái chóp mũi mềm đáng yêu của cô bé, khẽ cười bảo: "Chúng ta đến bệnh viện thăm bà nội đó. Đã lâu rồi Tại Tại không gặp bà nội, Tại Tại có nhớ bà nội không?"
"Nhớ ạ!" Tiểu Tại Tại lớn tiếng trả lời, giọng non nớt mềm mại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro