Quần Áo Mới
Kiều Vi An
2024-08-07 12:20:42
Đến khu quần áo của trẻ con, Tô Tiếu Tiếu lại hỏi anh: “Vậy chúng ta mua ba bộ là xong.”
Hàn Thành hơi kinh ngạc.
Tô Tiếu Tiếu lại bảo: “Anh cả và chị cả của em là công nhân, bọn họ có phiếu vải, Đại Bảo có quần áo mới nên sẽ không mua cho cậu bé nữa, chỉ mua cho Tiểu Bảo một bộ là được, những phiếu vải này có thể mua ba bộ đồ trẻ con, hai đứa con trai của anh và Tiểu Bảo vừa vặn mỗi người một bộ, coi như em mượn hoa kính Phật tặng cho tụi nhỏ làm quà gặp mặt, anh thấy thế nào?”
Một trong những yêu cầu khi Hàn Thành tìm vợ kế chính là biết chữ và từng đi học, bản thân anh đã tốt nghiệp trường quân đội biết rõ đi học có thể có tri thức hiểu lễ nghĩa, anh không mong khoảng cách giữa mình và vợ quá cao lại càng sợ tìm phải một người đàn bà đanh đá trở về khiến cuộc sống mỗi ngày đều gà bay chó sủa.
Hàn Thành nhìn Tô Tiếu Tiếu thật lâu, càng tiếp xúc lại càng cảm thấy cô như vậy thật tốt.
Lần này anh trở về mới phát hiện ra quần áo đẹp của hai đứa con trai đều đã sớm bị mẹ nuôi lấy đi cho cháu trai mình mặc, đồ mặc trên người các con đều là quần áo cũ vá chằng vá chịt, vừa rồi anh cũng muốn mua cho con trai mình một bộ lại không biết nên mở miệng thế nào, nhưng Tô Tiếu Tiếu đã quan tâm đến.
“Cảm ơn em, đồng chí Tô.” Đôi mắt của Hàn Thành rất sâu, khi nghiêm túc nhìn một người sẽ mang tới cho người ta cảm giác chân thành vô cùng.
Đại khái đây chính là ánh mắt thâm tình trong truyền thuyết đó sao?
Tô Tiếu Tiếu biết ở trong đó không phải là tình cảm trai gái sâu đậm gì cả nhưng vẫn không nhịn được mà đỏ mặt, cô ngại ngùng quay mặt đi giả bộ đang xem quần áo: “Dùng phiếu vải của anh và tiền của anh để mua, anh cảm ơn em làm gì.”
Hàn Thành thấp giọng đáp: “Vẫn phải cảm ơn.”
…
Cái khác cũng không có gì cần mua, đến khi đó mang lên đường sẽ rất lỉnh kỉnh.
Ra khỏi trung tâm thương mại quốc doanh bọn họ lại tới hợp tác xã tiêu thụ, dựa vào chứng nhận kết hôn mua được không ít bánh kẹo bánh hỷ hạt dưa các loại, những thứ khác cha mẹ nhà họ Tô cũng sẽ chuẩn bị nên không mua nhiều cho lắm.
Hàn Thành gửi đồ về nhà họ Tô, cơm tối không định ăn ở nhà họ Tô mà về thẳng huyện.
Tiểu Bảo có quần áo mới vui vẻ nhảy cẫng lên, phải biết những đứa trẻ lớn lên giống như cậu bé trong thôn này đều không có quần áo mới để mặc, vậy mà cô lại mua cho cậu bé đồ mới, chuyện này có thể khiến các bạn học ngưỡng mộ cả năm.
“Cô ơi cô ơi, cô là người cô tốt nhất trên đời!”
Lý Ngọc Phụng thật sự vừa tức vừa đau lòng về cô con gái thiếu tầm nhìn của mình. Bà ấy duỗi tay gõ lên đầu cô: “Nào có người nào kết hôn không mua đồ mới cho mình mà lại mua cho cháu của mình cơ chứ? Con như vậy kêu Hàn Thành nhìn con thế nào hả?”
Tô Chấn Hoa cũng có hơi ngại ngùng: “Đúng đó Tiếu Tiếu, thằng nhóc này vẫn còn nhỏ, sửa đồ của người lớn lại vẫn có thể mặc được, sau này em lấy chồng mà vẫn còn chăm sóc nhà mẹ đẻ như vậy Hàn Thành sẽ có ý kiến đấy.”
Nếu như Trương Xuân Anh như vậy anh ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Tô Tiếu Tiếu nhìn Tiểu Bảo mặt mày hớn hở, cảm thấy bộ đồ này thật sự mua rất đáng giá.
Cô duỗi tay xoa đầu Tiểu Bảo, bạn nhỏ ngoan như vậy nếu như ra đời ở thế kỷ hai mươi mốt sẽ là bảo bối cỡ nào chứ.
“Anh hai, anh nhìn Tiểu Bảo vui vẻ chưa kìa, đáng mà.”
Trong lòng Trương Xuân Anh thoải mái, cô em chồng này thật sự không tệ, có đồ tốt đều dành cho Tiểu Bảo, gả đi xa như vậy cũng thật tiếc.
Lý Ngọc Phụng trừng mắt nhìn cô: “Vậy mai con mặc cái gì?”
“Mẹ, không phải mẹ còn cất một bộ đồ đỏ sao? Con mua thêm một bộ mới là lãng phí, bộ đó không mặc thì thật sự bị mọt ăn đấy.” Tô Tiếu Tiếu quá cạn lời, không phải buổi sáng còn kêu cô mặc đi xem mắt sao.
Lý Ngọc Phụng vỗ trán, suýt thì quên mất chuyện này, trước đó còn lo con gái không biết khi nào mới có thể gả đi mặc lên nhưng không ngờ chỉ chớp mắt cái đã cần dùng đến rồi.
“Coi trí nhớ của mẹ này, con không nói thì mẹ cũng quên mất, lúc này đang đẹp trời con mau lấy ra phơi nắng ngày mai có thể mặc được.”
Tô Tiếu Tiếu nhớ đến mùi long não mà thấy da đầu tê rần: “Mẹ, mẹ cho con… cho con giặt đã nhé.”
Lý Ngọc Phụng không đồng ý: “Giặt rồi biến dạng không còn đẹp nữa.”
Tô Tiếu Tiếu: “Con chỉ nhúng nước rửa sạch mùi long não đi thôi mà.”
Lý Ngọc Phụng không thể lay chuyển được cô, chỉ đành thuận theo cô: “Con thích sạch sẽ như vậy cũng không biết là tật xấu gì nữa.”
Từ sau khi con gái vớt được từ dưới giếng lên cực kỳ thích sạch sẽ, ngay cả Tiểu Bảo cũng bị cô dạy cứ hở tí là chạy đi rửa tay, mặt cũng phải rửa thật sạch, vô cùng đỏm dáng.
…
Hàn Thành hơi kinh ngạc.
Tô Tiếu Tiếu lại bảo: “Anh cả và chị cả của em là công nhân, bọn họ có phiếu vải, Đại Bảo có quần áo mới nên sẽ không mua cho cậu bé nữa, chỉ mua cho Tiểu Bảo một bộ là được, những phiếu vải này có thể mua ba bộ đồ trẻ con, hai đứa con trai của anh và Tiểu Bảo vừa vặn mỗi người một bộ, coi như em mượn hoa kính Phật tặng cho tụi nhỏ làm quà gặp mặt, anh thấy thế nào?”
Một trong những yêu cầu khi Hàn Thành tìm vợ kế chính là biết chữ và từng đi học, bản thân anh đã tốt nghiệp trường quân đội biết rõ đi học có thể có tri thức hiểu lễ nghĩa, anh không mong khoảng cách giữa mình và vợ quá cao lại càng sợ tìm phải một người đàn bà đanh đá trở về khiến cuộc sống mỗi ngày đều gà bay chó sủa.
Hàn Thành nhìn Tô Tiếu Tiếu thật lâu, càng tiếp xúc lại càng cảm thấy cô như vậy thật tốt.
Lần này anh trở về mới phát hiện ra quần áo đẹp của hai đứa con trai đều đã sớm bị mẹ nuôi lấy đi cho cháu trai mình mặc, đồ mặc trên người các con đều là quần áo cũ vá chằng vá chịt, vừa rồi anh cũng muốn mua cho con trai mình một bộ lại không biết nên mở miệng thế nào, nhưng Tô Tiếu Tiếu đã quan tâm đến.
“Cảm ơn em, đồng chí Tô.” Đôi mắt của Hàn Thành rất sâu, khi nghiêm túc nhìn một người sẽ mang tới cho người ta cảm giác chân thành vô cùng.
Đại khái đây chính là ánh mắt thâm tình trong truyền thuyết đó sao?
Tô Tiếu Tiếu biết ở trong đó không phải là tình cảm trai gái sâu đậm gì cả nhưng vẫn không nhịn được mà đỏ mặt, cô ngại ngùng quay mặt đi giả bộ đang xem quần áo: “Dùng phiếu vải của anh và tiền của anh để mua, anh cảm ơn em làm gì.”
Hàn Thành thấp giọng đáp: “Vẫn phải cảm ơn.”
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái khác cũng không có gì cần mua, đến khi đó mang lên đường sẽ rất lỉnh kỉnh.
Ra khỏi trung tâm thương mại quốc doanh bọn họ lại tới hợp tác xã tiêu thụ, dựa vào chứng nhận kết hôn mua được không ít bánh kẹo bánh hỷ hạt dưa các loại, những thứ khác cha mẹ nhà họ Tô cũng sẽ chuẩn bị nên không mua nhiều cho lắm.
Hàn Thành gửi đồ về nhà họ Tô, cơm tối không định ăn ở nhà họ Tô mà về thẳng huyện.
Tiểu Bảo có quần áo mới vui vẻ nhảy cẫng lên, phải biết những đứa trẻ lớn lên giống như cậu bé trong thôn này đều không có quần áo mới để mặc, vậy mà cô lại mua cho cậu bé đồ mới, chuyện này có thể khiến các bạn học ngưỡng mộ cả năm.
“Cô ơi cô ơi, cô là người cô tốt nhất trên đời!”
Lý Ngọc Phụng thật sự vừa tức vừa đau lòng về cô con gái thiếu tầm nhìn của mình. Bà ấy duỗi tay gõ lên đầu cô: “Nào có người nào kết hôn không mua đồ mới cho mình mà lại mua cho cháu của mình cơ chứ? Con như vậy kêu Hàn Thành nhìn con thế nào hả?”
Tô Chấn Hoa cũng có hơi ngại ngùng: “Đúng đó Tiếu Tiếu, thằng nhóc này vẫn còn nhỏ, sửa đồ của người lớn lại vẫn có thể mặc được, sau này em lấy chồng mà vẫn còn chăm sóc nhà mẹ đẻ như vậy Hàn Thành sẽ có ý kiến đấy.”
Nếu như Trương Xuân Anh như vậy anh ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Tô Tiếu Tiếu nhìn Tiểu Bảo mặt mày hớn hở, cảm thấy bộ đồ này thật sự mua rất đáng giá.
Cô duỗi tay xoa đầu Tiểu Bảo, bạn nhỏ ngoan như vậy nếu như ra đời ở thế kỷ hai mươi mốt sẽ là bảo bối cỡ nào chứ.
“Anh hai, anh nhìn Tiểu Bảo vui vẻ chưa kìa, đáng mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Trương Xuân Anh thoải mái, cô em chồng này thật sự không tệ, có đồ tốt đều dành cho Tiểu Bảo, gả đi xa như vậy cũng thật tiếc.
Lý Ngọc Phụng trừng mắt nhìn cô: “Vậy mai con mặc cái gì?”
“Mẹ, không phải mẹ còn cất một bộ đồ đỏ sao? Con mua thêm một bộ mới là lãng phí, bộ đó không mặc thì thật sự bị mọt ăn đấy.” Tô Tiếu Tiếu quá cạn lời, không phải buổi sáng còn kêu cô mặc đi xem mắt sao.
Lý Ngọc Phụng vỗ trán, suýt thì quên mất chuyện này, trước đó còn lo con gái không biết khi nào mới có thể gả đi mặc lên nhưng không ngờ chỉ chớp mắt cái đã cần dùng đến rồi.
“Coi trí nhớ của mẹ này, con không nói thì mẹ cũng quên mất, lúc này đang đẹp trời con mau lấy ra phơi nắng ngày mai có thể mặc được.”
Tô Tiếu Tiếu nhớ đến mùi long não mà thấy da đầu tê rần: “Mẹ, mẹ cho con… cho con giặt đã nhé.”
Lý Ngọc Phụng không đồng ý: “Giặt rồi biến dạng không còn đẹp nữa.”
Tô Tiếu Tiếu: “Con chỉ nhúng nước rửa sạch mùi long não đi thôi mà.”
Lý Ngọc Phụng không thể lay chuyển được cô, chỉ đành thuận theo cô: “Con thích sạch sẽ như vậy cũng không biết là tật xấu gì nữa.”
Từ sau khi con gái vớt được từ dưới giếng lên cực kỳ thích sạch sẽ, ngay cả Tiểu Bảo cũng bị cô dạy cứ hở tí là chạy đi rửa tay, mặt cũng phải rửa thật sạch, vô cùng đỏm dáng.
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro