Sợ
Kiều Vi An
2024-08-07 12:20:42
Cô mau chóng thả Bánh Đậu xuống rồi ngồi xổm xuống ôm Cơm Nắm, ghé sát bên tai cậu bé: “Cơm Nắm dùng cái đầu nhỏ thông minh của con nghĩ thì biết mẹ chỉ đang lừa bà lão này thôi, Cơm Nắm nhà chúng ta ngoan như vậy làm sao mẹ nỡ đi cơ chứ? Nhưng chúng ta là người lịch sự chỉ động khẩu không động thủ, ra tay thì chúng ta sẽ thiệt lý hơn, biết chưa? Nhưng chúng ta có thể dọa bà dì này sợ, lát nữa cho dù mẹ nói gì với bà dì con chỉ cần nghe chứ không thể coi là thật, nghe chưa?”
Cơm Nắm gật đầu cái hiểu cái không, dùng mu bàn tay nhỏ lau nước mắt trong sự tủi thân rồi nhìn chằm chằm vào bà già với vẻ tức giận.
Mẹ Dương Đào bị ánh mắt hung dữ của cậu bé dọa hết hồn, nhìn thật lâu mới nhận ra đây là Cơm Nắm, lại lập tức nhập vai, ngồi bệt trên đất la làng: “Ôi giời ơi, đánh người, đánh người rồi, mọi người ra phân xử mau, đứa trẻ hư do mẹ kế dạy đánh người rồi!”
Thật ra Cơm Nắm hoàn toàn không dùng sức mà chỉ thuận tay ném một viên đá cực nhỏ lên người bà ta, nơi này người đông nhung nhúc, Tô Tiếu Tiếu không muốn tốn nước miếng với loại ngang ngược tàn ác này, nhưng nếu không giải quyết, thị trấn chỉ lớn như vậy lần sau vẫn sẽ gặp được người nữa, lần nào cũng tới một người như vậy cũng rất đáng ghét.
Cô dứt khoát học theo bà ta ngồi xếp bằng trên mặt đất, một tay xoa đầu Cơm Nắm, một tay chống cằm nói với bà ta bằng vẻ mặt khó xử: “Cái này gọi là đánh người sao? Không có cách nào khác, Cơm Nắm nhà chúng tôi thích một người mẹ kế như tôi đấy, lần này thằng bé ném vào người bà một viên đá nhỏ, lớn thêm chút nữa nói không chừng còn phi dao về phía bà, lớn thêm chút nữa còn trộm súng của cha cậu bé cũng không chừng. Tôi thật lòng khuyên bà nên nói chuyện cẩn thận một chút, bà biết tôi là mẹ kế, không tiện trói buộc con trai của người ta, bà có gì bất mãn tốt nhất bây giờ đi tìm Hàn Thành, bằng không tôi thật sự không dám đảm bảo lần sau cậu bé sẽ ném thứ gì vào người bà đâu.”
Tô Tiếu Tiếu hơi rướn người tới nhìn bà ta với vẻ cười như không cười: “Đả thương bà chúng tôi cùng lắm là đền cho bà chút tiền thuốc men, nhưng trẻ con thì sao, ra tay không biết nặng nhẹ…” Tô Tiếu Tiếu hơi dừng một chút rồi lại lắc đầu: “Không đâu không đâu, chắc hẳn không đến mức mất mạng đâu.”
Mẹ Dương Đào ngây người, mỗi lần bà ta la làng la xóm người khác đều sẽ sợ bà ta, nhưng sao đứa con gái thôn quê này lại không ra bài theo lẽ thường như vậy?
Mẹ Dương Đào nghĩ đến vừa rồi cô thì thầm bên tai Cơm Nắm rất lâu, sau khi nói xong ánh mắt của Cơm Nắm nhìn bà ta vô cùng hung dữ, lẽ nào vừa rồi cô dạy Cơm Nắm giết người?
Mẹ kế này độc ác thật!
Mẹ Dương Đào cực kỳ sợ hãi, lúc nhỏ Cơm Nắm chính là một đứa trẻ dữ dằn, mới ba bốn tuổi đã không ít lần đã ném đá vào người bà ta, giờ lại bị một cô mẹ kế ác độc này dạy dỗ, lần sau nói không chừng sẽ thật sự ném dao vào người bà ta mất.
Đứa nhỏ giết người không phải ngồi tù, lỡ như cậu bé thật sự…
Mẹ Dương Đào không dám nghĩ tiếp nữa, xoay người một cái bò dậy khỏi đất rồi chạy biến mất.
Tô Tiếu Tiếu: “…” Sợ như vậy sao?
Cô nhìn bóng người khỏe mạnh hoàn toàn không giống một bà lão sáu mươi tuổi này mà cảm thấy tự ti.
Tô Tiếu Tiếu lại xoa đầu Cơm Nắm: “Cơm Nắm ngoan quá, lời vừa rồi không thể coi là thật, chúng ta là người lịch sự phải dùng lý lẽ thuyết phục người khác mà không thể tùy tiện ra tay, nếu không phải bà dì của con thật sự không nói lý thì mẹ cũng sẽ không dọa bà ta như vậy, nói thế nào thì bà dì cũng là trưởng bối của chúng ta, loại chuyện như ném đá này không thể làm nữa, biết chưa?”
Cơm Nắm gật mạnh đầu, cậu bé cảm thấy mẹ thật lợi hại, chỉ nói vài câu đã có thể dọa người chạy mất!
Nếu như Cơm Nắm lớn thêm chút nữa, mua thêm ít sách đọc sẽ biết trong binh pháp có một chiêu gọi là không đánh mà thắng.
Cơm Nắm bé nhỏ ghi nhớ lời của mẹ, cậu bé cũng phải làm một người dùng lý thuyết phục người!
Tô Tiếu Tiếu thuận tay bế Bánh Đậu từ trên đất lên, phủi bụi trên quần rồi cười ngọt ngào với mọi người xung quanh: “Bình thường con nhà chúng tôi rất ngoan, hôm nay lại khiến mọi người chê cười rồi, thật ngại quá.”
Đám người hóng chuyện: “Nào có nào có, rõ ràng là mẹ Dương Đào quá đáng, chúng tôi đều thấy hết rồi.”
“Mẹ Cơm Nắm này, cô trông nho nhã lịch sự như vậy, chúng tôi còn lo cô sẽ bị bà ta bắt nạt đó nhưng không ngờ cô còn rất lợi hại.”
“Đúng vậy, bình thường chúng tôi đều sợ bà già đó, mẹ Cơm Nắm, vẫn là cô lợi hại…”
Cơm Nắm gật đầu cái hiểu cái không, dùng mu bàn tay nhỏ lau nước mắt trong sự tủi thân rồi nhìn chằm chằm vào bà già với vẻ tức giận.
Mẹ Dương Đào bị ánh mắt hung dữ của cậu bé dọa hết hồn, nhìn thật lâu mới nhận ra đây là Cơm Nắm, lại lập tức nhập vai, ngồi bệt trên đất la làng: “Ôi giời ơi, đánh người, đánh người rồi, mọi người ra phân xử mau, đứa trẻ hư do mẹ kế dạy đánh người rồi!”
Thật ra Cơm Nắm hoàn toàn không dùng sức mà chỉ thuận tay ném một viên đá cực nhỏ lên người bà ta, nơi này người đông nhung nhúc, Tô Tiếu Tiếu không muốn tốn nước miếng với loại ngang ngược tàn ác này, nhưng nếu không giải quyết, thị trấn chỉ lớn như vậy lần sau vẫn sẽ gặp được người nữa, lần nào cũng tới một người như vậy cũng rất đáng ghét.
Cô dứt khoát học theo bà ta ngồi xếp bằng trên mặt đất, một tay xoa đầu Cơm Nắm, một tay chống cằm nói với bà ta bằng vẻ mặt khó xử: “Cái này gọi là đánh người sao? Không có cách nào khác, Cơm Nắm nhà chúng tôi thích một người mẹ kế như tôi đấy, lần này thằng bé ném vào người bà một viên đá nhỏ, lớn thêm chút nữa nói không chừng còn phi dao về phía bà, lớn thêm chút nữa còn trộm súng của cha cậu bé cũng không chừng. Tôi thật lòng khuyên bà nên nói chuyện cẩn thận một chút, bà biết tôi là mẹ kế, không tiện trói buộc con trai của người ta, bà có gì bất mãn tốt nhất bây giờ đi tìm Hàn Thành, bằng không tôi thật sự không dám đảm bảo lần sau cậu bé sẽ ném thứ gì vào người bà đâu.”
Tô Tiếu Tiếu hơi rướn người tới nhìn bà ta với vẻ cười như không cười: “Đả thương bà chúng tôi cùng lắm là đền cho bà chút tiền thuốc men, nhưng trẻ con thì sao, ra tay không biết nặng nhẹ…” Tô Tiếu Tiếu hơi dừng một chút rồi lại lắc đầu: “Không đâu không đâu, chắc hẳn không đến mức mất mạng đâu.”
Mẹ Dương Đào ngây người, mỗi lần bà ta la làng la xóm người khác đều sẽ sợ bà ta, nhưng sao đứa con gái thôn quê này lại không ra bài theo lẽ thường như vậy?
Mẹ Dương Đào nghĩ đến vừa rồi cô thì thầm bên tai Cơm Nắm rất lâu, sau khi nói xong ánh mắt của Cơm Nắm nhìn bà ta vô cùng hung dữ, lẽ nào vừa rồi cô dạy Cơm Nắm giết người?
Mẹ kế này độc ác thật!
Mẹ Dương Đào cực kỳ sợ hãi, lúc nhỏ Cơm Nắm chính là một đứa trẻ dữ dằn, mới ba bốn tuổi đã không ít lần đã ném đá vào người bà ta, giờ lại bị một cô mẹ kế ác độc này dạy dỗ, lần sau nói không chừng sẽ thật sự ném dao vào người bà ta mất.
Đứa nhỏ giết người không phải ngồi tù, lỡ như cậu bé thật sự…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ Dương Đào không dám nghĩ tiếp nữa, xoay người một cái bò dậy khỏi đất rồi chạy biến mất.
Tô Tiếu Tiếu: “…” Sợ như vậy sao?
Cô nhìn bóng người khỏe mạnh hoàn toàn không giống một bà lão sáu mươi tuổi này mà cảm thấy tự ti.
Tô Tiếu Tiếu lại xoa đầu Cơm Nắm: “Cơm Nắm ngoan quá, lời vừa rồi không thể coi là thật, chúng ta là người lịch sự phải dùng lý lẽ thuyết phục người khác mà không thể tùy tiện ra tay, nếu không phải bà dì của con thật sự không nói lý thì mẹ cũng sẽ không dọa bà ta như vậy, nói thế nào thì bà dì cũng là trưởng bối của chúng ta, loại chuyện như ném đá này không thể làm nữa, biết chưa?”
Cơm Nắm gật mạnh đầu, cậu bé cảm thấy mẹ thật lợi hại, chỉ nói vài câu đã có thể dọa người chạy mất!
Nếu như Cơm Nắm lớn thêm chút nữa, mua thêm ít sách đọc sẽ biết trong binh pháp có một chiêu gọi là không đánh mà thắng.
Cơm Nắm bé nhỏ ghi nhớ lời của mẹ, cậu bé cũng phải làm một người dùng lý thuyết phục người!
Tô Tiếu Tiếu thuận tay bế Bánh Đậu từ trên đất lên, phủi bụi trên quần rồi cười ngọt ngào với mọi người xung quanh: “Bình thường con nhà chúng tôi rất ngoan, hôm nay lại khiến mọi người chê cười rồi, thật ngại quá.”
Đám người hóng chuyện: “Nào có nào có, rõ ràng là mẹ Dương Đào quá đáng, chúng tôi đều thấy hết rồi.”
“Mẹ Cơm Nắm này, cô trông nho nhã lịch sự như vậy, chúng tôi còn lo cô sẽ bị bà ta bắt nạt đó nhưng không ngờ cô còn rất lợi hại.”
“Đúng vậy, bình thường chúng tôi đều sợ bà già đó, mẹ Cơm Nắm, vẫn là cô lợi hại…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro