Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con
Chương 13
Phất Tinh Thần
2024-10-13 17:13:11
Kiếp trước người đàn ông này không để cho cô khóc bao giờ cho nên bây giờ nhìn dáng vẻ rơi lệ thảm thiết này của cô không phải là thành công rồi à?
Quả nhiên ngay sau đó anh ta nắm chặt tay lại, giống như đã hạ quyết tâm: "Đồng chí Tiểu Giang, tôi năm nay ba mươi tuổi, trong nhà có anh trai, chị dâu, em trai, em dâu, và còn có ba đứa con, đứa lớn là Cố Hướng Bắc năm nay sáu tuổi, đứa thứ hai là Cố Hướng Nam năm nay ba tuổi, đứa út là Cố Hướng Tây năm nay chín tháng, nếu như cô không ghét bỏ, ngày mai tôi sẽ đến nhà cô...."
Giang Uyển hơi hoảng hốt, như thể nghe anh ấy giới thiệu về bản thân khi lần đầu tiên gặp nhau vào kiếp trước: "Xin chào đồng chí Giang Uyển, tôi là Cố Trung Quốc, năm nay bốn mươi chín tuổi, trong nhà có một anh trai, chị dâu, một em trai và em dâu, còn có ba đứa con, nếu cô cảm thấy được, ngày mai tôi sẽ đến nhà cô...."
Người đàn ông hiểu rõ mọi chuyện trong lòng, vì vậy anh ta không bao giờ coi ba mình, mẹ kế, em trai và em gái kế là người một nhà cho nên khi anh ta nói về chuyện gia đình mình thì chỉ luôn nói về người anh lớn và người em nhỏ.
"Tôi đã biết, ngày mai anh đến nhà tôi sớm một chút nhé, tôi sẽ về thông báo cho ba mẹ tôi." Giang Uyển cuối cùng cũng nghe được người đàn ông đồng ý giới thiệu, trong lòng mừng rỡ, đồng thời cũng đang nghĩ chờ sau khi kết hôn làm sao để thu thập được người này, để xem anh có còn dám giả vờ chững chạc và rụt rè nữa không!
Cố Trung Quốc đưa Giang Uyển đi đến cổng thôn Lý gia rồi quay trở về, dù sao cũng chưa cầu hôn nên không tiện gần gũi lắm. May mắn bây giờ là mùa thu hoạch nên trong thôn cũng không có bao nhiêu người, tất cả đều đang ở trong ruộng làm việc.
Sau khi anh về đến nhà, Cố Hướng Bắc ngẩng đầu lên hỏi ba mình: "Cha, có phải cha muốn tìm mẹ kế cho chúng con không?"
Cố Trung Quốc hơi ngạc nhiên, anh cho rằng Đại Bảo mới sáu tuổi, hẳn là không hiểu những thứ này nhưng không nghĩ tới cậu nhóc lại hỏi như vậy: "Sao thế? Con không muốn à?"
Giọng nói của Đại Bảo trở nên rầu rĩ, cậu nhóc không nói nguyện ý, cũng không nói không muốn: "Là ai vậy ạ? Có phải là dì út của Tiểu Lan không ạ?”
"Tiểu Lan là ai? Dì út cô ấy là ai?" Cố Trung Quốc căn bản chưa từng nghe qua những người này.
Đại Bảo cảm thấy tức giận, cho rằng là ba cậu đang nói dối: "Tiểu Lan ở nhà bà Tôn, dì út của cô ấy chính là người sống ở ven sông, ly hôn trở về còn mang theo ba đứa con trai có chút mập mạp đen đúa, không phải là dì ấy sao ạ?"
"Con mẹ nó....! Khụ khụ.... nói bậy, ai nói cha muốn cưới cô ta, người trong thôn đùa giỡn với con thôi, con đừng có nghe lời bọn họ nói."
Cố Trung Quốc nhớ tới chuyện cô gái nhỏ nói ở trong thôn có vài người miệng mồm lắm chuyện, bây giờ anh đã hoàn toàn tin tưởng, có lẽ bọn họ không có ý gì xấu nhưng ở trước mặt đứa nhỏ không kiêng nể gì mà nói những chuyện này thì chung quy cũng không tốt.
"Vậy cha có còn tìm mẹ kế nữa không ạ?"
"Đại Bảo, cha hỏi con một câu, con hãy nói thật cho cha biết, con và Nhị Bảo, Tam Bảo muốn ở lại thôn này hay là cùng cha đi bộ đội?"
“Đi cùng cha ấy ạ." Đại Bảo không trả lời, lời này là Nhị Bảo nói, thanh âm của nhóc có chút mềm mại.
Cậu bé không thích ở trong thôn này, mấy đứa nhỏ hung dữ không đi học ở trong thôn rất thích bắt nạt cậu nhóc và anh cả, em út còn bị bọn chúng lén đem đồ chơi đi giấu ở khắp nơi.
Ngoại trừ chú thím út hai người bọn họ, tất cả mọi người còn lại đều không có ai thích chúng hết.
Quả nhiên ngay sau đó anh ta nắm chặt tay lại, giống như đã hạ quyết tâm: "Đồng chí Tiểu Giang, tôi năm nay ba mươi tuổi, trong nhà có anh trai, chị dâu, em trai, em dâu, và còn có ba đứa con, đứa lớn là Cố Hướng Bắc năm nay sáu tuổi, đứa thứ hai là Cố Hướng Nam năm nay ba tuổi, đứa út là Cố Hướng Tây năm nay chín tháng, nếu như cô không ghét bỏ, ngày mai tôi sẽ đến nhà cô...."
Giang Uyển hơi hoảng hốt, như thể nghe anh ấy giới thiệu về bản thân khi lần đầu tiên gặp nhau vào kiếp trước: "Xin chào đồng chí Giang Uyển, tôi là Cố Trung Quốc, năm nay bốn mươi chín tuổi, trong nhà có một anh trai, chị dâu, một em trai và em dâu, còn có ba đứa con, nếu cô cảm thấy được, ngày mai tôi sẽ đến nhà cô...."
Người đàn ông hiểu rõ mọi chuyện trong lòng, vì vậy anh ta không bao giờ coi ba mình, mẹ kế, em trai và em gái kế là người một nhà cho nên khi anh ta nói về chuyện gia đình mình thì chỉ luôn nói về người anh lớn và người em nhỏ.
"Tôi đã biết, ngày mai anh đến nhà tôi sớm một chút nhé, tôi sẽ về thông báo cho ba mẹ tôi." Giang Uyển cuối cùng cũng nghe được người đàn ông đồng ý giới thiệu, trong lòng mừng rỡ, đồng thời cũng đang nghĩ chờ sau khi kết hôn làm sao để thu thập được người này, để xem anh có còn dám giả vờ chững chạc và rụt rè nữa không!
Cố Trung Quốc đưa Giang Uyển đi đến cổng thôn Lý gia rồi quay trở về, dù sao cũng chưa cầu hôn nên không tiện gần gũi lắm. May mắn bây giờ là mùa thu hoạch nên trong thôn cũng không có bao nhiêu người, tất cả đều đang ở trong ruộng làm việc.
Sau khi anh về đến nhà, Cố Hướng Bắc ngẩng đầu lên hỏi ba mình: "Cha, có phải cha muốn tìm mẹ kế cho chúng con không?"
Cố Trung Quốc hơi ngạc nhiên, anh cho rằng Đại Bảo mới sáu tuổi, hẳn là không hiểu những thứ này nhưng không nghĩ tới cậu nhóc lại hỏi như vậy: "Sao thế? Con không muốn à?"
Giọng nói của Đại Bảo trở nên rầu rĩ, cậu nhóc không nói nguyện ý, cũng không nói không muốn: "Là ai vậy ạ? Có phải là dì út của Tiểu Lan không ạ?”
"Tiểu Lan là ai? Dì út cô ấy là ai?" Cố Trung Quốc căn bản chưa từng nghe qua những người này.
Đại Bảo cảm thấy tức giận, cho rằng là ba cậu đang nói dối: "Tiểu Lan ở nhà bà Tôn, dì út của cô ấy chính là người sống ở ven sông, ly hôn trở về còn mang theo ba đứa con trai có chút mập mạp đen đúa, không phải là dì ấy sao ạ?"
"Con mẹ nó....! Khụ khụ.... nói bậy, ai nói cha muốn cưới cô ta, người trong thôn đùa giỡn với con thôi, con đừng có nghe lời bọn họ nói."
Cố Trung Quốc nhớ tới chuyện cô gái nhỏ nói ở trong thôn có vài người miệng mồm lắm chuyện, bây giờ anh đã hoàn toàn tin tưởng, có lẽ bọn họ không có ý gì xấu nhưng ở trước mặt đứa nhỏ không kiêng nể gì mà nói những chuyện này thì chung quy cũng không tốt.
"Vậy cha có còn tìm mẹ kế nữa không ạ?"
"Đại Bảo, cha hỏi con một câu, con hãy nói thật cho cha biết, con và Nhị Bảo, Tam Bảo muốn ở lại thôn này hay là cùng cha đi bộ đội?"
“Đi cùng cha ấy ạ." Đại Bảo không trả lời, lời này là Nhị Bảo nói, thanh âm của nhóc có chút mềm mại.
Cậu bé không thích ở trong thôn này, mấy đứa nhỏ hung dữ không đi học ở trong thôn rất thích bắt nạt cậu nhóc và anh cả, em út còn bị bọn chúng lén đem đồ chơi đi giấu ở khắp nơi.
Ngoại trừ chú thím út hai người bọn họ, tất cả mọi người còn lại đều không có ai thích chúng hết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro