Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con
Chương 19
Phất Tinh Thần
2024-10-13 17:13:11
Đường trong thôn không dễ đi, cô cảm thấy mông mình đã bị xé nát rồi.
Cố Trung Quốc lúc này mới chú ý tới ghế sau vừa cứng vừa cộm, anh cảm thấy áy náy vì bản thân không cẩn thận: "Xin lỗi Tiểu Uyển, anh không chú ý tới ghế sau không tốt, biết trước vậy anh đã đem khăn mặt vừa mua lấy ra đệm cho em."
Giang Uyển liếc anh một cái, không muốn để ý tới anh nữa, kiếp trước người này vừa săn sóc vừa yêu thương cô, vậy mà bây giờ ở cùng một chỗ với anh lại phải chịu tội như này sao?
Bây giờ anh còn trẻ tuổi nên rất thẳng thắn, chẳng chu đáo chút nào cả. Giang Uyển càng nghĩ càng tức giận, vung tay đẩy anh ra.
Dương Quế Hoa và Giang Diệu Tổ vội vàng bước tới giúp anh cầm đồ, nhìn động tác bướng bỉnh của con gái, cho rằng cô đang nổi giận nên áy náy cười với Cố Trung Quốc: "Con bé còn nhỏ nên không hiểu chuyện, con đừng so đo với nó."
"Dạ không, tại con làm sai chuyện nên không thể trách Tiểu Uyển được ạ." Cố Trung Quốc đem đồ đạc trên xe để xuống đất.
Giang Uyển lấy ra một hộp kem dưỡng da, một hộp kem hữu nghị, một hộp dầu ngao và một lon sữa mạch nha chuẩn bị xong xuôi định đưa cho chị cả.
Giang Hiểu ở trong phòng nghe được tiếng động nên đi ra cười hỏi: "Nữu Tử đã trở về rồi à? Hai người đã mua cái gì vậy?"
Giang Uyển nhìn thấy chị đi ra, đúng lúc đem đồ đã chuẩn bị xong đưa cho chị: "Chị cả, kem dưỡng da này cho chị, kem hữu nghị là dùng để lau mặt cho Quả Đào, dầu ngao thì khi nào tay chân bị nứt rồi dùng nó bôi lên một ít là được rồi, mấy thứ này một lát nữa chị đem xe đạp trả rồi cùng mang về đi."
"Ôi, hai người đi mua đồ cưới mà sao tự dưng lại mua cho chị nữa? Những thứ này chị đều không cần đâu, nó quá mắc rồi, em tự mình dùng đi đừng cho chị."
Giang Hiểu cũng không muốn, kem dưỡng da này cô biết, một hộp tận năm đồng chứ đừng nói đến mấy món đồ còn lại.
Giang Uyển trực tiếp không nói lý lẽ mà ép buộc chị mình nhận lấy: "Nếu chị không nhận thì em sẽ không cho chị và Quả Đào về nhà này nữa đâu."
Giang Hiểu dở khóc dở cười, cô đành phải nhận lấy, đang suy nghĩ lúc tổ chức tiệc rượu hai vợ chồng cô sẽ ra nhiều sức lực hơn nữa để giúp đỡ.
Cố Trung Quốc đứng ở một bên lúc này mới hiểu được vì sao Giang Uyển mua nhiều khăn lau mặt như vậy, còn có khăn lau tay lau chân nữa, trong nhà nhiều người lớn trẻ nhỏ như vậy nên phải chuẩn bị nhiều không phải sao?
Giang Uyển lại cầm lên một hộp kem dưỡng da, kem hữu nghị cùng dầu ngao cho Dương Quế Hoa: "Mẹ, những thứ này là cho mẹ và Thạch Đầu dùng."
Dương Quế Hoa cười đến cao hứng: "Mẹ cũng có phần à?"
"Tại sao lại không có chứ ạ? Mẹ còn trẻ như vậy chỉ cần chăm sóc kỹ một xíu là sẽ đẹp thôi."
"Được rồi, mẹ biết tâm ý của con là đủ rồi, kem dưỡng da này con cứ để lại cho mấy cô gái nhỏ như con dùng đi."
"Mẹ! Sao mẹ lại nói như thế? Đây là đồ con mua cho mẹ thì chính là của mẹ, trả lại con cũng không cần, nếu mẹ không muốn dùng thì cứ để nó ở nhà cho hư đi."
"Được được, mẹ biết rồi, mẹ sẽ dùng, mau xem lại cái tính cáu kỉnh của con đi kìa."
Cuối cùng Giang Uyển đã đưa tất cả những thứ nên đưa cho mọi người, những món còn dư lại cô sẽ chuẩn bị để cùng nhau mang đến đảo.
Cố Trung Quốc đi theo sau chuẩn bị đồ đạc bỗng cảm thấy rất kỳ lạ, ở ngoài tiếng động lớn như vậy mà năm đứa nhỏ một đứa cũng không đi ra, không ngờ khi anh vào trong phòng nhìn thì thấy năm đứa nhỏ đã ngã nghiêng nằm ngủ trên một cái giường trông rất đáng yêu, sau khi anh cười xong liền nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.
Buổi chiều khi ăn cơm xong, Cố Trung Quốc liền dẫn ba đứa nhỏ trở về nhà em trai.
Cố Trung Quốc lúc này mới chú ý tới ghế sau vừa cứng vừa cộm, anh cảm thấy áy náy vì bản thân không cẩn thận: "Xin lỗi Tiểu Uyển, anh không chú ý tới ghế sau không tốt, biết trước vậy anh đã đem khăn mặt vừa mua lấy ra đệm cho em."
Giang Uyển liếc anh một cái, không muốn để ý tới anh nữa, kiếp trước người này vừa săn sóc vừa yêu thương cô, vậy mà bây giờ ở cùng một chỗ với anh lại phải chịu tội như này sao?
Bây giờ anh còn trẻ tuổi nên rất thẳng thắn, chẳng chu đáo chút nào cả. Giang Uyển càng nghĩ càng tức giận, vung tay đẩy anh ra.
Dương Quế Hoa và Giang Diệu Tổ vội vàng bước tới giúp anh cầm đồ, nhìn động tác bướng bỉnh của con gái, cho rằng cô đang nổi giận nên áy náy cười với Cố Trung Quốc: "Con bé còn nhỏ nên không hiểu chuyện, con đừng so đo với nó."
"Dạ không, tại con làm sai chuyện nên không thể trách Tiểu Uyển được ạ." Cố Trung Quốc đem đồ đạc trên xe để xuống đất.
Giang Uyển lấy ra một hộp kem dưỡng da, một hộp kem hữu nghị, một hộp dầu ngao và một lon sữa mạch nha chuẩn bị xong xuôi định đưa cho chị cả.
Giang Hiểu ở trong phòng nghe được tiếng động nên đi ra cười hỏi: "Nữu Tử đã trở về rồi à? Hai người đã mua cái gì vậy?"
Giang Uyển nhìn thấy chị đi ra, đúng lúc đem đồ đã chuẩn bị xong đưa cho chị: "Chị cả, kem dưỡng da này cho chị, kem hữu nghị là dùng để lau mặt cho Quả Đào, dầu ngao thì khi nào tay chân bị nứt rồi dùng nó bôi lên một ít là được rồi, mấy thứ này một lát nữa chị đem xe đạp trả rồi cùng mang về đi."
"Ôi, hai người đi mua đồ cưới mà sao tự dưng lại mua cho chị nữa? Những thứ này chị đều không cần đâu, nó quá mắc rồi, em tự mình dùng đi đừng cho chị."
Giang Hiểu cũng không muốn, kem dưỡng da này cô biết, một hộp tận năm đồng chứ đừng nói đến mấy món đồ còn lại.
Giang Uyển trực tiếp không nói lý lẽ mà ép buộc chị mình nhận lấy: "Nếu chị không nhận thì em sẽ không cho chị và Quả Đào về nhà này nữa đâu."
Giang Hiểu dở khóc dở cười, cô đành phải nhận lấy, đang suy nghĩ lúc tổ chức tiệc rượu hai vợ chồng cô sẽ ra nhiều sức lực hơn nữa để giúp đỡ.
Cố Trung Quốc đứng ở một bên lúc này mới hiểu được vì sao Giang Uyển mua nhiều khăn lau mặt như vậy, còn có khăn lau tay lau chân nữa, trong nhà nhiều người lớn trẻ nhỏ như vậy nên phải chuẩn bị nhiều không phải sao?
Giang Uyển lại cầm lên một hộp kem dưỡng da, kem hữu nghị cùng dầu ngao cho Dương Quế Hoa: "Mẹ, những thứ này là cho mẹ và Thạch Đầu dùng."
Dương Quế Hoa cười đến cao hứng: "Mẹ cũng có phần à?"
"Tại sao lại không có chứ ạ? Mẹ còn trẻ như vậy chỉ cần chăm sóc kỹ một xíu là sẽ đẹp thôi."
"Được rồi, mẹ biết tâm ý của con là đủ rồi, kem dưỡng da này con cứ để lại cho mấy cô gái nhỏ như con dùng đi."
"Mẹ! Sao mẹ lại nói như thế? Đây là đồ con mua cho mẹ thì chính là của mẹ, trả lại con cũng không cần, nếu mẹ không muốn dùng thì cứ để nó ở nhà cho hư đi."
"Được được, mẹ biết rồi, mẹ sẽ dùng, mau xem lại cái tính cáu kỉnh của con đi kìa."
Cuối cùng Giang Uyển đã đưa tất cả những thứ nên đưa cho mọi người, những món còn dư lại cô sẽ chuẩn bị để cùng nhau mang đến đảo.
Cố Trung Quốc đi theo sau chuẩn bị đồ đạc bỗng cảm thấy rất kỳ lạ, ở ngoài tiếng động lớn như vậy mà năm đứa nhỏ một đứa cũng không đi ra, không ngờ khi anh vào trong phòng nhìn thì thấy năm đứa nhỏ đã ngã nghiêng nằm ngủ trên một cái giường trông rất đáng yêu, sau khi anh cười xong liền nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.
Buổi chiều khi ăn cơm xong, Cố Trung Quốc liền dẫn ba đứa nhỏ trở về nhà em trai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro