Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con
Chương 34
Phất Tinh Thần
2024-10-13 17:13:11
“Anh chỉ ăn đồ trong căn tin nên không cần trồng rau.” Người đàn ông hùng hồn trả lời.
Giang Uyển kệ anh, trực tiếp ôm Tam Bảo đi vào trong nhà, khi mới bước vào cô còn tưởng đâu đây là nhà hoang không chủ, bên trong nhà không có đồ đạc gì cả.
Trong phòng khách chỉ có một cái bàn gỗ với mấy cái ghế, góc tường có mấy cái phích nước, cô thấy có chút khó tin: “Anh ở đây từ khi nào thế?”
“Chín tháng trước, chưa đến một năm.”
“Nhà anh nhìn như nhà không người ở, sao trong nhà không có gì hết vậy?”
“Anh sống có một mình mà phòng lớn quá, thành ra lười bài trí.”
Lúc này Giang Uyển mới hiểu ra được rằng, sau khi vợ trước qua đời thì người đàn ông dọn vào đây ở, lại ở một mình, mà đàn ông độc thân cũng không quan tâm đồ trong nhà nhiều hay ít, chỉ cần đủ dùng là được.
Nhưng mà bây giờ lại có thêm một người lớn và ba đứa nhỏ, nhiêu đây đồ đạc càng không đủ dùng.
“Căn nhà này có mấy phòng tất cả thế?”
“Có vài phòng, chắc là năm phòng ấy.”
Nghe thấy hai từ chắc là, Giang Uyển thật sự cạn lời với người đàn ông này, nhà có mấy phòng cũng không biết.
Cố Trung Quốc gãi gãi đầu, anh sống một mình nên thật sự không để bụng đồ đạc trong nhà, anh dắt cô gái nhỏ đi xem phòng của mình.
Vừa đi vào là thấy ngay một chiếc giường lớn cùng một tủ quần áo, phòng rất lớn nhưng đồ đạc lại quá ít, cho nên khiến căn nhà có chút trống vắng.
Giang Uyển nhìn bài trí trong phòng lập tức nảy lên ý tưởng sắp xếp bàn trang điểm, ghế dựa, tủ đầu giường các thứ.
“Tam Bảo ngủ chung một phòng với hai chúng ta, chờ con bé lớn thì cho ở riêng một phòng, Đại Bảo cùng Nhị Bảo ở chung một phòng, anh xem có được không?”
“Vậy cũng được, nhưng hai chúng ta…”
“Hai chúng ta thì làm sao? Không phải hai ta đã làm tiệc rồi sao? Như thế nào? Không thể ngủ chung một phòng sao?”
“Không phải, Tiểu Uyển, hai chúng ta còn không có giấy đăng ký kết hôn, thế mà lại ngủ chung một phòng sao?”
Cố Trung Quốc nghĩ nếu cô gái nhỏ không chịu nổi những ngày tháng cực khổ trên đảo mà bỏ đi thì khi đó ít nhất cô ấy vẫn còn trong trắng, sau khi trở về vẫn có thể gặp ai đó khác.
“Hứ! Em không thích đấy, Cố Trung Quốc, em nói cho anh biết là hai chúng ta đã tổ chức xong tiệc thì chính là đã kết hôn, ai mà để ý cái giấy chứng nhận đó, lúc cha mẹ em kết hôn còn chưa có giấy chứng nhận là gì, không phải chỉ dựa vào tiệc đã ở bên nhau, chứng nhận kết hôn làm sau cũng được, em còn không ngại thì anh ngại cái gì.” Giang Uyển vừa đi lòng vòng trong phòng vừa nói.
Cố Trung Quốc bất lực rồi đành phải im lặng đồng ý, anh phát hiện là mình không nói lại cô gái nhỏ này dù gì một chút, nhanh mồm dẻo miệng, chỗ nào nói cũng có lý.
“Cha, con đói bụng.” Đại Bảo ngồi trên ghế ôm bụng kêu.
Nhị Bảo cũng kêu đói theo.
Giang Uyển nhìn Tam Bảo trong lòng đang chép miệng không ngừng, có vẻ cũng đang đói bụng.
“Giờ này nhà ăn của các anh có nấu gì ăn không? Anh đi lấy ít đồ ăn về đi, trong nhà không có gì hết em muốn nấu cơm cũng không được.”
Cố Trung Quốc cười cười nịnh nọt: “Được, giờ anh đi lấy cơm, em nấu nước pha sữa bột cho Tam Bảo uống trước đi.”
Sau khi Cố Trung Quốc rời khỏi nhà, Giang Uyển đi vào phòng bếp nấu chút nước, nơi này chỉ có một điều hơn thôn trong núi lớn là có điện có nước máy, nhưng mà vẫn đốt củi nấu cơm.
Củi lửa rất nhiều nhưng chưa có người nào dùng qua, một ít cái bị ẩm rồi nên không đốt được nữa.
Nấu xong nước, Giang Uyển tìm một lúc lâu vẫn không thấy ly uống nước đâu, đành phải lấy ly đánh răng pha sữa bột cho ba đứa nhỏ.
Giang Uyển kệ anh, trực tiếp ôm Tam Bảo đi vào trong nhà, khi mới bước vào cô còn tưởng đâu đây là nhà hoang không chủ, bên trong nhà không có đồ đạc gì cả.
Trong phòng khách chỉ có một cái bàn gỗ với mấy cái ghế, góc tường có mấy cái phích nước, cô thấy có chút khó tin: “Anh ở đây từ khi nào thế?”
“Chín tháng trước, chưa đến một năm.”
“Nhà anh nhìn như nhà không người ở, sao trong nhà không có gì hết vậy?”
“Anh sống có một mình mà phòng lớn quá, thành ra lười bài trí.”
Lúc này Giang Uyển mới hiểu ra được rằng, sau khi vợ trước qua đời thì người đàn ông dọn vào đây ở, lại ở một mình, mà đàn ông độc thân cũng không quan tâm đồ trong nhà nhiều hay ít, chỉ cần đủ dùng là được.
Nhưng mà bây giờ lại có thêm một người lớn và ba đứa nhỏ, nhiêu đây đồ đạc càng không đủ dùng.
“Căn nhà này có mấy phòng tất cả thế?”
“Có vài phòng, chắc là năm phòng ấy.”
Nghe thấy hai từ chắc là, Giang Uyển thật sự cạn lời với người đàn ông này, nhà có mấy phòng cũng không biết.
Cố Trung Quốc gãi gãi đầu, anh sống một mình nên thật sự không để bụng đồ đạc trong nhà, anh dắt cô gái nhỏ đi xem phòng của mình.
Vừa đi vào là thấy ngay một chiếc giường lớn cùng một tủ quần áo, phòng rất lớn nhưng đồ đạc lại quá ít, cho nên khiến căn nhà có chút trống vắng.
Giang Uyển nhìn bài trí trong phòng lập tức nảy lên ý tưởng sắp xếp bàn trang điểm, ghế dựa, tủ đầu giường các thứ.
“Tam Bảo ngủ chung một phòng với hai chúng ta, chờ con bé lớn thì cho ở riêng một phòng, Đại Bảo cùng Nhị Bảo ở chung một phòng, anh xem có được không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy cũng được, nhưng hai chúng ta…”
“Hai chúng ta thì làm sao? Không phải hai ta đã làm tiệc rồi sao? Như thế nào? Không thể ngủ chung một phòng sao?”
“Không phải, Tiểu Uyển, hai chúng ta còn không có giấy đăng ký kết hôn, thế mà lại ngủ chung một phòng sao?”
Cố Trung Quốc nghĩ nếu cô gái nhỏ không chịu nổi những ngày tháng cực khổ trên đảo mà bỏ đi thì khi đó ít nhất cô ấy vẫn còn trong trắng, sau khi trở về vẫn có thể gặp ai đó khác.
“Hứ! Em không thích đấy, Cố Trung Quốc, em nói cho anh biết là hai chúng ta đã tổ chức xong tiệc thì chính là đã kết hôn, ai mà để ý cái giấy chứng nhận đó, lúc cha mẹ em kết hôn còn chưa có giấy chứng nhận là gì, không phải chỉ dựa vào tiệc đã ở bên nhau, chứng nhận kết hôn làm sau cũng được, em còn không ngại thì anh ngại cái gì.” Giang Uyển vừa đi lòng vòng trong phòng vừa nói.
Cố Trung Quốc bất lực rồi đành phải im lặng đồng ý, anh phát hiện là mình không nói lại cô gái nhỏ này dù gì một chút, nhanh mồm dẻo miệng, chỗ nào nói cũng có lý.
“Cha, con đói bụng.” Đại Bảo ngồi trên ghế ôm bụng kêu.
Nhị Bảo cũng kêu đói theo.
Giang Uyển nhìn Tam Bảo trong lòng đang chép miệng không ngừng, có vẻ cũng đang đói bụng.
“Giờ này nhà ăn của các anh có nấu gì ăn không? Anh đi lấy ít đồ ăn về đi, trong nhà không có gì hết em muốn nấu cơm cũng không được.”
Cố Trung Quốc cười cười nịnh nọt: “Được, giờ anh đi lấy cơm, em nấu nước pha sữa bột cho Tam Bảo uống trước đi.”
Sau khi Cố Trung Quốc rời khỏi nhà, Giang Uyển đi vào phòng bếp nấu chút nước, nơi này chỉ có một điều hơn thôn trong núi lớn là có điện có nước máy, nhưng mà vẫn đốt củi nấu cơm.
Củi lửa rất nhiều nhưng chưa có người nào dùng qua, một ít cái bị ẩm rồi nên không đốt được nữa.
Nấu xong nước, Giang Uyển tìm một lúc lâu vẫn không thấy ly uống nước đâu, đành phải lấy ly đánh răng pha sữa bột cho ba đứa nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro