Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con
Chương 39
Phất Tinh Thần
2024-10-13 17:13:11
Đại Bảo hơi bất đắc dĩ nhưng vẫn bắt đầu cởi đồ.
Nhị Bảo không muốn, nhảy xuống giường, vội vàng xỏ giày chạy một mạch ra ngoài.
Giang Uyển bị một loạt hành động của bé làm cho ngây người, không phải chỉ là một bộ đồ mới thôi sao? Không đến mức như vậy chứ?
Đại Bảo cởi xong quần áo cũng chạy ra ngoài: “Mẹ kế, con mang Nhị Bảo và quần áo về cho mẹ.”
“Được, các con cẩn thận một chút, đừng để ngã.”
Giang Uyển nhặt ba bộ màu xanh lam còn lại lên, thử so sánh với ba bộ màu xanh quân đội thấy kích cỡ giống nhau nên không cần cho ba đứa nhỏ thử nữa. Để quần áo trong chậu gỗ lớn, đợi một chút nữa rảnh sẽ giặt.
“Hai đứa đang làm gì vậy? Sao lại chạy lung tung như thế?”
Giang Uyển sững sờ khi nghe bên ngoài có giọng của đàn ông. Cô đi ra ngoài xem thì nhìn thấy một người đàn ông đang xách theo túi lớn túi nhỏ: “Sao anh đã quay lại rồi? Không phải nói buổi trưa mới về sao?”
“Anh đi lấy đồ ăn, sắp hết tháng rồi mà đồ ăn cũng không còn nhiều, em xem còn thiếu gì thì anh lại qua hợp tác xã Cung Tiêu hoặc cửa hàng nhỏ mua thêm.”
“Được, anh đã lấy cái đó chưa?”
Cố Trung Quốc biết cô đang nói đến cái gì nhưng thấy gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô gái nhỏ thì muốn trêu chọc cô một chút: “Cái nào?”
“Là, là cái đó đó!”
“Ừm, em nói không rõ ràng, làm sao mà anh biết cái em đang nói là cái nào.”
“Báo cáo kết hôn.”
“Không có, anh quên rồi.”
Giang Uyển nhìn nét cười trong mắt của người đàn ông thì biết bản thân bị người đàn ông này đùa giỡn rồi.
Cô tức giận véo một cái trên cánh tay của anh: “Được lắm Cố Trung Quốc, anh dám trêu chọc em.”
Người đàn ông bỗng nhiên cảm thấy cánh tay mình như bị chích một cái, không đau lắm nhưng anh vẫn cố ý “Xít” một tiếng tỏ vẻ rất đau: “Này, sao em lại mạnh tay như vậy? Đau lắm đó nha.”
Giang Uyển lần này không bị anh lừa nữa, đưa mắt trừng anh một cái: “Em nhéo thì có bao nhiêu lực mà anh kêu đau chứ? Ai mà tin được, anh đáng ghét thật đó.”
Người đàn ông thấp giọng cười, đem túi lớn túi nhỏ xách vào phòng bếp.
Đại Bảo đuổi theo Nhị Bảo một hồi, cuối cùng cũng cởi được áo của Nhị Bảo, cậu bé vội vàng chạy lại: “Mẹ kế, con cởi được áo khoác rồi, mẹ kế cầm nhanh lên đi.”
Cố Trung Quốc vừa từ bếp ra đã nghe thấy con trai lớn gọi cô gái nhỏ là mẹ kế, sắc mặt liền tái xanh, hét lớn: “Cố Hướng Bắc, nói cái gì thế? Không phải cha con nói con phải gọi là mẹ Giang rồi à?”
Đại Bảo nhìn khuôn mặt đang tối sầm lại của bố, cậu bé sợ hãi lặng lẽ nhìn cha mình: “Mẹ, mẹ kế cũng đồng ý cho con gọi như thế rồi mà...”
Giang Uyển tình cờ nghe được một câu như vậy, cô nhìn người đàn ông cười nói: “Được rồi, chỉ là một cách gọi mà thôi, để thằng bé muốn gọi như thế nào cũng được.”
“Không được! Muốn gọi cái gì thì gọi cái đó, đây không phải là muốn lật trời luôn sao? Phải gọi là mẹ Giang, nếu không thì gọi mẹ, nghe rõ chưa?”
Đại Bảo bị quát nên khóc luôn rồi, cậu bé đáng thương nói: “Con, con có mẹ rồi mà....”
“Có mẹ rồi thì gọi là mẹ Giang không được sao? Cứ phải gọi là mẹ kế vậy hả? Cô ấy đối với con không tốt à? Cha thấy nên vứt quần áo mới trong tủ đi, các con không cần mặc nữa.”
Nhị Bảo đứng một bên, nghe thấy không có quần áo mới nữa liền sợ hãi, nhìn Giang Uyển mốt lát, nhanh nhẹn gọi một tiếng “Mẹ.”
Đại Bảo còn nhớ được mẹ của mình, nhưng Nhị Bảo lúc đó mới hơn hai tuổi, bây giờ không nhớ rõ được thì cũng bình thường.
Cậu bé muốn gọi là mẹ kế bởi vì muốn phân biệt giữa mẹ ruột và mẹ kế, mặc dù mẹ ruột đối xử với cậu bé không tốt nhưng cậu bé vẫn nhớ mẹ ruột của mình.
Giang Uyển nhìn bộ dạng bướng bỉnh của Đại Bảo, cô cười nói với người đàn ông: “Được rồi, đừng nói nữa.”
Nhị Bảo không muốn, nhảy xuống giường, vội vàng xỏ giày chạy một mạch ra ngoài.
Giang Uyển bị một loạt hành động của bé làm cho ngây người, không phải chỉ là một bộ đồ mới thôi sao? Không đến mức như vậy chứ?
Đại Bảo cởi xong quần áo cũng chạy ra ngoài: “Mẹ kế, con mang Nhị Bảo và quần áo về cho mẹ.”
“Được, các con cẩn thận một chút, đừng để ngã.”
Giang Uyển nhặt ba bộ màu xanh lam còn lại lên, thử so sánh với ba bộ màu xanh quân đội thấy kích cỡ giống nhau nên không cần cho ba đứa nhỏ thử nữa. Để quần áo trong chậu gỗ lớn, đợi một chút nữa rảnh sẽ giặt.
“Hai đứa đang làm gì vậy? Sao lại chạy lung tung như thế?”
Giang Uyển sững sờ khi nghe bên ngoài có giọng của đàn ông. Cô đi ra ngoài xem thì nhìn thấy một người đàn ông đang xách theo túi lớn túi nhỏ: “Sao anh đã quay lại rồi? Không phải nói buổi trưa mới về sao?”
“Anh đi lấy đồ ăn, sắp hết tháng rồi mà đồ ăn cũng không còn nhiều, em xem còn thiếu gì thì anh lại qua hợp tác xã Cung Tiêu hoặc cửa hàng nhỏ mua thêm.”
“Được, anh đã lấy cái đó chưa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Trung Quốc biết cô đang nói đến cái gì nhưng thấy gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô gái nhỏ thì muốn trêu chọc cô một chút: “Cái nào?”
“Là, là cái đó đó!”
“Ừm, em nói không rõ ràng, làm sao mà anh biết cái em đang nói là cái nào.”
“Báo cáo kết hôn.”
“Không có, anh quên rồi.”
Giang Uyển nhìn nét cười trong mắt của người đàn ông thì biết bản thân bị người đàn ông này đùa giỡn rồi.
Cô tức giận véo một cái trên cánh tay của anh: “Được lắm Cố Trung Quốc, anh dám trêu chọc em.”
Người đàn ông bỗng nhiên cảm thấy cánh tay mình như bị chích một cái, không đau lắm nhưng anh vẫn cố ý “Xít” một tiếng tỏ vẻ rất đau: “Này, sao em lại mạnh tay như vậy? Đau lắm đó nha.”
Giang Uyển lần này không bị anh lừa nữa, đưa mắt trừng anh một cái: “Em nhéo thì có bao nhiêu lực mà anh kêu đau chứ? Ai mà tin được, anh đáng ghét thật đó.”
Người đàn ông thấp giọng cười, đem túi lớn túi nhỏ xách vào phòng bếp.
Đại Bảo đuổi theo Nhị Bảo một hồi, cuối cùng cũng cởi được áo của Nhị Bảo, cậu bé vội vàng chạy lại: “Mẹ kế, con cởi được áo khoác rồi, mẹ kế cầm nhanh lên đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Trung Quốc vừa từ bếp ra đã nghe thấy con trai lớn gọi cô gái nhỏ là mẹ kế, sắc mặt liền tái xanh, hét lớn: “Cố Hướng Bắc, nói cái gì thế? Không phải cha con nói con phải gọi là mẹ Giang rồi à?”
Đại Bảo nhìn khuôn mặt đang tối sầm lại của bố, cậu bé sợ hãi lặng lẽ nhìn cha mình: “Mẹ, mẹ kế cũng đồng ý cho con gọi như thế rồi mà...”
Giang Uyển tình cờ nghe được một câu như vậy, cô nhìn người đàn ông cười nói: “Được rồi, chỉ là một cách gọi mà thôi, để thằng bé muốn gọi như thế nào cũng được.”
“Không được! Muốn gọi cái gì thì gọi cái đó, đây không phải là muốn lật trời luôn sao? Phải gọi là mẹ Giang, nếu không thì gọi mẹ, nghe rõ chưa?”
Đại Bảo bị quát nên khóc luôn rồi, cậu bé đáng thương nói: “Con, con có mẹ rồi mà....”
“Có mẹ rồi thì gọi là mẹ Giang không được sao? Cứ phải gọi là mẹ kế vậy hả? Cô ấy đối với con không tốt à? Cha thấy nên vứt quần áo mới trong tủ đi, các con không cần mặc nữa.”
Nhị Bảo đứng một bên, nghe thấy không có quần áo mới nữa liền sợ hãi, nhìn Giang Uyển mốt lát, nhanh nhẹn gọi một tiếng “Mẹ.”
Đại Bảo còn nhớ được mẹ của mình, nhưng Nhị Bảo lúc đó mới hơn hai tuổi, bây giờ không nhớ rõ được thì cũng bình thường.
Cậu bé muốn gọi là mẹ kế bởi vì muốn phân biệt giữa mẹ ruột và mẹ kế, mặc dù mẹ ruột đối xử với cậu bé không tốt nhưng cậu bé vẫn nhớ mẹ ruột của mình.
Giang Uyển nhìn bộ dạng bướng bỉnh của Đại Bảo, cô cười nói với người đàn ông: “Được rồi, đừng nói nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro