Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con
Chương 4
Phất Tinh Thần
2024-10-13 17:13:11
Cô chậm rãi quay đầu nhìn trên mặt đất, chỉ thấy một đứa bé đang nằm bò dưới đó, trên tóc đều là cỏ dại, quần áo trên người bẩn đến mức không nhìn ra màu sắc, cũng không biết chiếc giày của nó đã đi nơi nào, chỉ mỗi gương mặt của nó là đặc biệt sạch sẽ, một đôi mắt vừa to vừa sáng.
Ở kiếp trước, Giang Uyển không có con mà cô vốn dĩ lại rất thích đứa nhỏ, càng đừng nói là đứa nhỏ đáng yêu như vậy.
Cô lập tức dùng một tay bế đứa nhỏ kia lên, phủi sạch cây cỏ trên đầu nó rồi mở miệng hỏi: “Cháu tên là gì? Nhà ở nơi nào?”
Kết quả đứa bé trả lời cô bằng cách chảy xuống từng dòng nước miếng, Giang Uyển suy đoán có lẽ nó chỉ là đứa nhỏ không đến một tuổi, nên chưa biết nói.
Vốn dĩ cô còn mong chờ nó thốt ra một hai chữ gì đó để trực tiếp đưa nó quay về, hiện giờ đành phải tìm người hỏi thăm vậy.
Cô ôm đứa nhỏ một đường đi thẳng tới nhà bà lão môi giới, vừa đến nơi đã thấy bà lão có ở trong nhà, cô lập tức đứng ngoài sân gọi với vào: “Bà Lý, bà Lý……”
Rất nhanh, đã có người đi từ trong phòng ra. Tuy rằng tóc bà lão đã bạc trắng nhưng đi trên đường vẫn đặc biệt có tinh thần, trên tay còn nhỏ nước, phỏng chừng bà ấy đang bận làm việc gì đó.
Bà lão vừa thấy cô, lập tức hiền hòa hỏi: “Cô bé, cháu tìm bà có việc gì ư?”
“Bà Lý, cháu là người thôn Đại Sơn, muốn tìm một công tác, muốn nhờ bà giới thiệu giùm.” Giang Uyển đi thẳng vào vấn đề.
Bà Lý cũng không quanh co dài dòng, lập tức đưa cô vào bên trong ngồi, sau đó anh mắt bà đảo qua đứa nhỏ trong lòng ngực cô, cảm thấy nó có chút quen mắt: “Đứa nhỏ này là?”
Giang Uyển đưa đứa nhỏ cho bà ấy, mỉm cười giải thích: “Bà Lý, đây là đứa nhỏ cháu vừa nhặt được bên đường kia nhưng không biết nhà nó ở đâu, đành phải mang nó tới đây cho bà nhìn xem nó là đứa nhỏ nhà ai trong thôn mọi người. Mong bà trả về cho họ thì nhắn nhủ người ta chú ý đứa nhỏ nhà mình một chút, đừng để trẻ con đi một mình lên đường nhỏ, nguy hiểm lắm.”
Bà Lý gật gật đầu đồng ý. Lấy ánh mắt xem người nhiều năm của bà ấy, hoàn toàn có thể nhìn ra cô gái trước mặt là một người thiện lương giản dị, có điều cô bé này còn trẻ quá, chỉ sợ không đủ kiên trì: “Cháu có yêu cầu gì không?”
Giang Uyển lập tức mở ra hình thức tự biên tự diễn: “Bà Lý, cháu nấu ăn ngon, làm quần áo giày dép đẹp, chăm sóc đứa nhỏ cũng không thành vấn đề, cháu còn có văn hóa, có thể dạy đứa nhỏ đọc sách viết chữ, tính cách rất chăm chỉ kiên định, chuyện gì cháu cũng nguyện ý làm.”
Nói đến đây, bản thân cô cũng bị những lời khoa trương của mình làm đỏ mặt, ngừng một lúc lại nói: “Cháu muốn tiền lương cao một chút là được, không còn yêu cầu gì khác.”
Bà Lý ôm đứa bé, không nói được cũng chẳng bảo không được, chỉ bình tĩnh đáp lời: “Được, bà đã biết, như vậy đi, hôm nay cháu cứ ở đây nấu cơm để bà xem có được hay không?”
Giang Uyển không nghĩ tới bà lão này lại nghiêm khắc như vậy, nhưng vẫn nói câu “Không thành vấn đề.”
Lúc này, từ bên ngoài truyền đến một tiếng nói non nớt: “Bà Lý, bà Lý.”
Bà Lý đưa đứa nhỏ cho Giang Uyển, đi qua mở cổng, hóa ra là Cố Hướng Bắc nhà Cố Ái Hoa: “Hướng Bắc ư? Cháu tìm bà có chuyện gì?”
Cố Hướng Bắc nắm chặt bàn tay, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong: “Tam Bảo nhà cháu mới đi lạc rồi. Hồi nãy cháu có nghe Cẩu Đản nói hình như có người không thuộc thôn chúng ta ôm một đứa nhỏ đến nhà bà, cháu muốn nhìn một chút xem đứa nhỏ ấy có phải Tam Bảo hay không.”
Thời điểm Giang Uyển nghe được cái tên Hướng Bắc này, liền cảm thấy thực quen tai.
Cô suy nghĩ một hồi, cái tên này…… Chẳng lẽ là tên con trai cả của Cố Trung Quốc? Đừng nói với cô là trùng hợp như vậy nhé?
Chờ đến khi Giang Uyển ôm đứa bé đi tới cửa, nhìn khuôn mặt nhỏ non nớt lại hơi quen thuộc ngoài kia mới biết, hóa ra mọi chuyện lại trùng hợp như vậy.
Ở kiếp trước, Giang Uyển không có con mà cô vốn dĩ lại rất thích đứa nhỏ, càng đừng nói là đứa nhỏ đáng yêu như vậy.
Cô lập tức dùng một tay bế đứa nhỏ kia lên, phủi sạch cây cỏ trên đầu nó rồi mở miệng hỏi: “Cháu tên là gì? Nhà ở nơi nào?”
Kết quả đứa bé trả lời cô bằng cách chảy xuống từng dòng nước miếng, Giang Uyển suy đoán có lẽ nó chỉ là đứa nhỏ không đến một tuổi, nên chưa biết nói.
Vốn dĩ cô còn mong chờ nó thốt ra một hai chữ gì đó để trực tiếp đưa nó quay về, hiện giờ đành phải tìm người hỏi thăm vậy.
Cô ôm đứa nhỏ một đường đi thẳng tới nhà bà lão môi giới, vừa đến nơi đã thấy bà lão có ở trong nhà, cô lập tức đứng ngoài sân gọi với vào: “Bà Lý, bà Lý……”
Rất nhanh, đã có người đi từ trong phòng ra. Tuy rằng tóc bà lão đã bạc trắng nhưng đi trên đường vẫn đặc biệt có tinh thần, trên tay còn nhỏ nước, phỏng chừng bà ấy đang bận làm việc gì đó.
Bà lão vừa thấy cô, lập tức hiền hòa hỏi: “Cô bé, cháu tìm bà có việc gì ư?”
“Bà Lý, cháu là người thôn Đại Sơn, muốn tìm một công tác, muốn nhờ bà giới thiệu giùm.” Giang Uyển đi thẳng vào vấn đề.
Bà Lý cũng không quanh co dài dòng, lập tức đưa cô vào bên trong ngồi, sau đó anh mắt bà đảo qua đứa nhỏ trong lòng ngực cô, cảm thấy nó có chút quen mắt: “Đứa nhỏ này là?”
Giang Uyển đưa đứa nhỏ cho bà ấy, mỉm cười giải thích: “Bà Lý, đây là đứa nhỏ cháu vừa nhặt được bên đường kia nhưng không biết nhà nó ở đâu, đành phải mang nó tới đây cho bà nhìn xem nó là đứa nhỏ nhà ai trong thôn mọi người. Mong bà trả về cho họ thì nhắn nhủ người ta chú ý đứa nhỏ nhà mình một chút, đừng để trẻ con đi một mình lên đường nhỏ, nguy hiểm lắm.”
Bà Lý gật gật đầu đồng ý. Lấy ánh mắt xem người nhiều năm của bà ấy, hoàn toàn có thể nhìn ra cô gái trước mặt là một người thiện lương giản dị, có điều cô bé này còn trẻ quá, chỉ sợ không đủ kiên trì: “Cháu có yêu cầu gì không?”
Giang Uyển lập tức mở ra hình thức tự biên tự diễn: “Bà Lý, cháu nấu ăn ngon, làm quần áo giày dép đẹp, chăm sóc đứa nhỏ cũng không thành vấn đề, cháu còn có văn hóa, có thể dạy đứa nhỏ đọc sách viết chữ, tính cách rất chăm chỉ kiên định, chuyện gì cháu cũng nguyện ý làm.”
Nói đến đây, bản thân cô cũng bị những lời khoa trương của mình làm đỏ mặt, ngừng một lúc lại nói: “Cháu muốn tiền lương cao một chút là được, không còn yêu cầu gì khác.”
Bà Lý ôm đứa bé, không nói được cũng chẳng bảo không được, chỉ bình tĩnh đáp lời: “Được, bà đã biết, như vậy đi, hôm nay cháu cứ ở đây nấu cơm để bà xem có được hay không?”
Giang Uyển không nghĩ tới bà lão này lại nghiêm khắc như vậy, nhưng vẫn nói câu “Không thành vấn đề.”
Lúc này, từ bên ngoài truyền đến một tiếng nói non nớt: “Bà Lý, bà Lý.”
Bà Lý đưa đứa nhỏ cho Giang Uyển, đi qua mở cổng, hóa ra là Cố Hướng Bắc nhà Cố Ái Hoa: “Hướng Bắc ư? Cháu tìm bà có chuyện gì?”
Cố Hướng Bắc nắm chặt bàn tay, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong: “Tam Bảo nhà cháu mới đi lạc rồi. Hồi nãy cháu có nghe Cẩu Đản nói hình như có người không thuộc thôn chúng ta ôm một đứa nhỏ đến nhà bà, cháu muốn nhìn một chút xem đứa nhỏ ấy có phải Tam Bảo hay không.”
Thời điểm Giang Uyển nghe được cái tên Hướng Bắc này, liền cảm thấy thực quen tai.
Cô suy nghĩ một hồi, cái tên này…… Chẳng lẽ là tên con trai cả của Cố Trung Quốc? Đừng nói với cô là trùng hợp như vậy nhé?
Chờ đến khi Giang Uyển ôm đứa bé đi tới cửa, nhìn khuôn mặt nhỏ non nớt lại hơi quen thuộc ngoài kia mới biết, hóa ra mọi chuyện lại trùng hợp như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro