Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con
Chương 48
Phất Tinh Thần
2024-10-13 17:13:11
Mặc dù Giang Uyển đã bảo cậu ra ngoài nhưng trước khi ra ngoài Đại Bảo còn lúng túng gãi đầu hỏi: “Con đói rồi, có thể ăn kẹo nữa được không ạ?”
Giang Uyển vẫn đang cười nhưng lời nói ra lại rất tàn nhẫn: “Không thể, đồng chí Đại Bảo, chúng ta đã nói trước với nhau rồi, mỗi ngày chỉ được ăn một viên kẹo, con làm anh cả thì phải làm gương cho em trai em gái chứ.”
Đại Bảo gật gật đầu, chán nản đi ra ngoài.
Giang Uyển tiếp tục nấu cơm, cô nhìn đồng hồ thấy thời gian cũng không gấp lắm, có thể từ từ nấu. Mà muốn nhanh cũng không nhanh được, củi hơi ẩm, lửa không cháy to nổi.
Trong lúc đợi đồ cơm chín, Giang Uyển pha sữa bột cho Tam Bảo, sau đó để Đại Bảo và Nhị Bảo trông chừng em gái uống, không để em gái bị sặc.
Cô vừa dọn cơm ra xong, cũng đúng lúc anh quay về.
Nhìn thấy đồ ăn đã dọn sẵn trên bàn còn tỏa hơi nóng, bên cạnh còn có cô dâu nhỏ và ba đứa con của anh, ánh mắt anh khẽ động, vẻ hài lòng trào ra đến cả khóe mắt. Nhìn thấy cảnh này, mọi mệt mỏi của anh như thể đều tan biến mất.
Trước đây, lúc anh phải mang đồ ăn ở căn tin bộ đội về, trong nhà chỉ có một cái bàn trống, cũng sẽ không có người ăn cơm cùng, anh đã quen với việc đi làm một mình, về cũng một mình.
Giang Uyển nhìn thấy anh đã trở về, cười nói: “Cơm đã chuẩn bị xong rồi, anh nhanh đi rửa tay đi, đem cả ba đứa nhóc đi rửa tay luôn rồi vào ăn cơm.”
Người đàn ông gật đầu, ngoan ngoãn bế Tam Bảo đang bò trên sàn nhà lên, dẫn theo hai cái đuôi nhỏ vào nhà vệ sinh rửa tay.
Đại Bảo rửa tay xong chạy vào trước, cầm một bát cơm trắng Giang Uyển đưa cho, nghiêm túc ngồi chờ mọi người.
Anh bế Tam Bảo và Nhị Bảo đã rửa tay xong vào, cả gia đình đã có mặt đầy đủ, ngồi xuống bắt đầu cùng ăn cơm.
Đại Bảo ăn một miếng cơm trắng với trứng xào, cậu bé cảm thấy bản thân chưa bao giờ hạnh phúc như vậy: “Ngon quá đi mất, hóa ra cơm trắng lại ngon như vậy.”
“Con chưa được ăn cơm trắng bao giờ sao?” Giang Uyển gắp cho Đại Bảo và Nhị Bảo một ít bắp cải và cà chua. Cô thấy hai đứa nhỏ này lúc gắp đồ ăn sẽ né rau ra.
“Ăn rồi ạ, nhưng không được ăn nhiều, ở nhà thì chú thường sẽ ăn cháo khoai lang.”
Giang Uyển nghe xong, quay sang nhìn anh chớp chớp mắt, Cố Trung Quốc giả vờ như không thấy ánh mắt của cô gái nhỏ, im lặng gắp cho cô mấy miếng rau.
Cô cũng không phải là người keo kiệt, chỉ là những lời nói trước đây của anh luôn luôn làm cô cảm thấy bọn trẻ sống ở thôn nhà họ Lý rất tốt, nhưng mà hiện tại đứa nhỏ chỉ ăn cơm trắng cũng vui vẻ như được ăn tết như vậy, làm cô nhịn không được, muốn nhìn chế giễu anh một chút.
Đột nhiên nghĩ đến chuyện đi học của Đại Bảo, Giang Uyển dùng cùi chỏ huých nhẹ anh một cái, hỏi: “Trên đảo có trường tiểu học không? Em nghĩ Đại Bảo cũng đến tuổi đi học rồi, không thể ở nhà chơi mãi được.”
Cố Trung Quốc suy nghĩ một lúc, trên đảo chỉ có một trường tiểu học: “Trường tiểu học trên đảo do một thôn phụ trách, cũng không biết là như thế nào, để anh nhờ người hỏi thăm chút xem sao, nếu không thì thử hỏi chị Trương, hai đứa nhỏ nhà chị ấy cũng đang học trường tiểu học trên đảo.”
Giang Uyển gật đầu tỏ vẻ đã rõ, rồi nhìn qua Tam Bảo, con gái nhỏ đã sớm được ăn no rồi, bây giờ đang bò dưới sàn tự chơi, thấy vậy cô tiếp tục ăn cơm.
Nhìn thấy anh đã ăn hết mấy bát cơm, Giang Uyển hơi sửng sốt, cô cũng biết đàn ông con trai sức dài vai rộng, dễ nuôi lại không kén ăn, nhưng cũng không phải là ăn nhiều như vậy chứ?
Giang Uyển vẫn đang cười nhưng lời nói ra lại rất tàn nhẫn: “Không thể, đồng chí Đại Bảo, chúng ta đã nói trước với nhau rồi, mỗi ngày chỉ được ăn một viên kẹo, con làm anh cả thì phải làm gương cho em trai em gái chứ.”
Đại Bảo gật gật đầu, chán nản đi ra ngoài.
Giang Uyển tiếp tục nấu cơm, cô nhìn đồng hồ thấy thời gian cũng không gấp lắm, có thể từ từ nấu. Mà muốn nhanh cũng không nhanh được, củi hơi ẩm, lửa không cháy to nổi.
Trong lúc đợi đồ cơm chín, Giang Uyển pha sữa bột cho Tam Bảo, sau đó để Đại Bảo và Nhị Bảo trông chừng em gái uống, không để em gái bị sặc.
Cô vừa dọn cơm ra xong, cũng đúng lúc anh quay về.
Nhìn thấy đồ ăn đã dọn sẵn trên bàn còn tỏa hơi nóng, bên cạnh còn có cô dâu nhỏ và ba đứa con của anh, ánh mắt anh khẽ động, vẻ hài lòng trào ra đến cả khóe mắt. Nhìn thấy cảnh này, mọi mệt mỏi của anh như thể đều tan biến mất.
Trước đây, lúc anh phải mang đồ ăn ở căn tin bộ đội về, trong nhà chỉ có một cái bàn trống, cũng sẽ không có người ăn cơm cùng, anh đã quen với việc đi làm một mình, về cũng một mình.
Giang Uyển nhìn thấy anh đã trở về, cười nói: “Cơm đã chuẩn bị xong rồi, anh nhanh đi rửa tay đi, đem cả ba đứa nhóc đi rửa tay luôn rồi vào ăn cơm.”
Người đàn ông gật đầu, ngoan ngoãn bế Tam Bảo đang bò trên sàn nhà lên, dẫn theo hai cái đuôi nhỏ vào nhà vệ sinh rửa tay.
Đại Bảo rửa tay xong chạy vào trước, cầm một bát cơm trắng Giang Uyển đưa cho, nghiêm túc ngồi chờ mọi người.
Anh bế Tam Bảo và Nhị Bảo đã rửa tay xong vào, cả gia đình đã có mặt đầy đủ, ngồi xuống bắt đầu cùng ăn cơm.
Đại Bảo ăn một miếng cơm trắng với trứng xào, cậu bé cảm thấy bản thân chưa bao giờ hạnh phúc như vậy: “Ngon quá đi mất, hóa ra cơm trắng lại ngon như vậy.”
“Con chưa được ăn cơm trắng bao giờ sao?” Giang Uyển gắp cho Đại Bảo và Nhị Bảo một ít bắp cải và cà chua. Cô thấy hai đứa nhỏ này lúc gắp đồ ăn sẽ né rau ra.
“Ăn rồi ạ, nhưng không được ăn nhiều, ở nhà thì chú thường sẽ ăn cháo khoai lang.”
Giang Uyển nghe xong, quay sang nhìn anh chớp chớp mắt, Cố Trung Quốc giả vờ như không thấy ánh mắt của cô gái nhỏ, im lặng gắp cho cô mấy miếng rau.
Cô cũng không phải là người keo kiệt, chỉ là những lời nói trước đây của anh luôn luôn làm cô cảm thấy bọn trẻ sống ở thôn nhà họ Lý rất tốt, nhưng mà hiện tại đứa nhỏ chỉ ăn cơm trắng cũng vui vẻ như được ăn tết như vậy, làm cô nhịn không được, muốn nhìn chế giễu anh một chút.
Đột nhiên nghĩ đến chuyện đi học của Đại Bảo, Giang Uyển dùng cùi chỏ huých nhẹ anh một cái, hỏi: “Trên đảo có trường tiểu học không? Em nghĩ Đại Bảo cũng đến tuổi đi học rồi, không thể ở nhà chơi mãi được.”
Cố Trung Quốc suy nghĩ một lúc, trên đảo chỉ có một trường tiểu học: “Trường tiểu học trên đảo do một thôn phụ trách, cũng không biết là như thế nào, để anh nhờ người hỏi thăm chút xem sao, nếu không thì thử hỏi chị Trương, hai đứa nhỏ nhà chị ấy cũng đang học trường tiểu học trên đảo.”
Giang Uyển gật đầu tỏ vẻ đã rõ, rồi nhìn qua Tam Bảo, con gái nhỏ đã sớm được ăn no rồi, bây giờ đang bò dưới sàn tự chơi, thấy vậy cô tiếp tục ăn cơm.
Nhìn thấy anh đã ăn hết mấy bát cơm, Giang Uyển hơi sửng sốt, cô cũng biết đàn ông con trai sức dài vai rộng, dễ nuôi lại không kén ăn, nhưng cũng không phải là ăn nhiều như vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro