Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con
Chương 50
Phất Tinh Thần
2024-10-13 17:13:11
Cô đi qua bế Tam Bảo, trợn mắt nhìn anh: “Một đứa trẻ cũng không dỗ được, sau này thì anh có thể làm được gì chứ?”
Anh lúng túng gãi đầu, bình thường anh bận công việc, cũng không thường tiếp xúc với trẻ con chứ đừng nói đến việc dỗ con, Đại Bảo và Nhị Bảo còn chưa được anh dỗ bao giờ.
“Anh không dỗ được con, em vất vả rồi. Sao không để cho con ngủ nhiều thêm một chút?”
“Ban ngày ngủ nhiều tới tối con sẽ không chịu ngủ, tới lúc đó thì ai chơi với con? Anh sao?”
Tam Bảo được Giang Uyển bế thì lập tức ngừng khóc, thấy bé con vừa khóc tê tâm liệt phế mà vừa sang tới tay cô thì lại ngưng, Cố Trung Quốc có chút chết lặng.
“Hừm, không biết thì học, anh là cha của đứa nhỏ mà đến con của mình cũng không dỗ được, anh xem anh làm cha như vậy có được không?”
“Được thôi, trước đây không có thời gian ở bên bọn trẻ, bây giờ cả nhà đã ở cùng nhau, anh sẽ học cách chăm sóc bọn trẻ, còn nữa, Tiểu Uyển à, chúng ta bây giờ đã là một gia đình, cho dù có phải là em sinh con ra hay không nhưng em đã như là mẹ của bọn nhỏ, Tam Bảo còn thân thiết với em như vậy, em làm mẹ tốt lắm, là do anh làm cha không tốt, anh vẫn còn phải học tập nhiều.”
Giang Uyển ôm Tam Bảo nhìn người đàn ông, không nghĩ tới người như anh cũng sẽ đột nhiên nói ra những lời ngọt ngào như vậy.
“Mấy lời này là ai dạy anh vậy hả?”
“Có ai dạy anh đâu? Đây đều là những điều anh nghĩ trong lòng, nghĩ sao nói vậy thôi.”
Giang Uyển nhất quyết không tin, người đàn ông này EQ thấp như vậy làm sao mà có thể nghĩ ra được những câu như vậy chứ.
“Đồng chí Cố Trung Quốc, thẳng thắn sẽ được khoan hồng!”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô gái, Cố Trung Quốc biết mình không dấu được nữa, anh cầm tay cô nhỏ giọng giải thích: “Là Trịnh Thiện Dân nói với anh hãy để em cảm thấy ở đây như là nhà em, không coi em là mẹ kế của bọn nhỏ mà xem em như người một nhà. Thật ra anh cũng nghĩ như vậy, Tiểu Uyển, những lời anh vừa nói đều nghiêm túc, đều là những gì anh nghĩ, em phải tin anh.”
“Trịnh Thiện Dân là ai vậy?” Nghe được những lời nói của anh, cô thật sự rất cảm động, nhưng cô cũng tò mò về Trịnh Thiện Dân này, qua cách nói chuyện có thể biết được đây là một người đàn ông chu đáo.
“Là Đội trưởng Trịnh bên cạnh nhà chúng ta.”
“Đội trưởng Trịnh? Ái chà, nhìn không ra nha, các anh ở trong bộ đội cũng thường đem vấn đề tình cảm ra nói chuyện à?”
Cố Trung Quốc bối rối gật đầu, cầm mũ lên chuẩn bị đi làm: “Tiểu Uyển, anh đi làm đây!”
Giang Uyển cũng không muốn tiếp tục làm anh khó xử, nhìn theo dáng vẻ chạy trối chết của anh.
Cố Trung Quốc bây giờ cũng không biết nên vui hay nên buồn, chỉ là hôm qua lúc đang báo cáo với Sư trưởng thì bị hỏi mấy câu, không nghĩ tới Trịnh Thiện Dân nghe anh trả lời xong trên đường quay về bắt đầu lảm nhảm với anh.
Tuy rằng anh không để tâm nghe nhưng cũng nhớ được mấy câu, không ngờ cô gái nhỏ của anh lại sắc bén như thế.
Nếu để Giang Uyển biết được anh nói cô sắc bén, chắc chắn cô sẽ cười nhạo anh một phen.
Dù gì cũng đã chung sống với anh nửa đời, còn không biết con người của anh là như thế nào hay sao. Anh vốn là một người không biết cách nói chuyện, cũng không biết dỗ dành người khác, vừa rồi nói ngọt như vậy, không nghi ngờ làm sao được?
Vì vậy, đội trưởng Trịnh ở văn phòng đã bị đội trưởng Cố đánh giá một lúc, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt như dao nhìn anh ta.
Đội trưởng Trịnh hoang mang cho rằng Cố Trung Quốc không thỏa mãn được mong muốn, cuối cùng được đội trưởng Cố mời ra sân tập luyện.
Anh lúng túng gãi đầu, bình thường anh bận công việc, cũng không thường tiếp xúc với trẻ con chứ đừng nói đến việc dỗ con, Đại Bảo và Nhị Bảo còn chưa được anh dỗ bao giờ.
“Anh không dỗ được con, em vất vả rồi. Sao không để cho con ngủ nhiều thêm một chút?”
“Ban ngày ngủ nhiều tới tối con sẽ không chịu ngủ, tới lúc đó thì ai chơi với con? Anh sao?”
Tam Bảo được Giang Uyển bế thì lập tức ngừng khóc, thấy bé con vừa khóc tê tâm liệt phế mà vừa sang tới tay cô thì lại ngưng, Cố Trung Quốc có chút chết lặng.
“Hừm, không biết thì học, anh là cha của đứa nhỏ mà đến con của mình cũng không dỗ được, anh xem anh làm cha như vậy có được không?”
“Được thôi, trước đây không có thời gian ở bên bọn trẻ, bây giờ cả nhà đã ở cùng nhau, anh sẽ học cách chăm sóc bọn trẻ, còn nữa, Tiểu Uyển à, chúng ta bây giờ đã là một gia đình, cho dù có phải là em sinh con ra hay không nhưng em đã như là mẹ của bọn nhỏ, Tam Bảo còn thân thiết với em như vậy, em làm mẹ tốt lắm, là do anh làm cha không tốt, anh vẫn còn phải học tập nhiều.”
Giang Uyển ôm Tam Bảo nhìn người đàn ông, không nghĩ tới người như anh cũng sẽ đột nhiên nói ra những lời ngọt ngào như vậy.
“Mấy lời này là ai dạy anh vậy hả?”
“Có ai dạy anh đâu? Đây đều là những điều anh nghĩ trong lòng, nghĩ sao nói vậy thôi.”
Giang Uyển nhất quyết không tin, người đàn ông này EQ thấp như vậy làm sao mà có thể nghĩ ra được những câu như vậy chứ.
“Đồng chí Cố Trung Quốc, thẳng thắn sẽ được khoan hồng!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô gái, Cố Trung Quốc biết mình không dấu được nữa, anh cầm tay cô nhỏ giọng giải thích: “Là Trịnh Thiện Dân nói với anh hãy để em cảm thấy ở đây như là nhà em, không coi em là mẹ kế của bọn nhỏ mà xem em như người một nhà. Thật ra anh cũng nghĩ như vậy, Tiểu Uyển, những lời anh vừa nói đều nghiêm túc, đều là những gì anh nghĩ, em phải tin anh.”
“Trịnh Thiện Dân là ai vậy?” Nghe được những lời nói của anh, cô thật sự rất cảm động, nhưng cô cũng tò mò về Trịnh Thiện Dân này, qua cách nói chuyện có thể biết được đây là một người đàn ông chu đáo.
“Là Đội trưởng Trịnh bên cạnh nhà chúng ta.”
“Đội trưởng Trịnh? Ái chà, nhìn không ra nha, các anh ở trong bộ đội cũng thường đem vấn đề tình cảm ra nói chuyện à?”
Cố Trung Quốc bối rối gật đầu, cầm mũ lên chuẩn bị đi làm: “Tiểu Uyển, anh đi làm đây!”
Giang Uyển cũng không muốn tiếp tục làm anh khó xử, nhìn theo dáng vẻ chạy trối chết của anh.
Cố Trung Quốc bây giờ cũng không biết nên vui hay nên buồn, chỉ là hôm qua lúc đang báo cáo với Sư trưởng thì bị hỏi mấy câu, không nghĩ tới Trịnh Thiện Dân nghe anh trả lời xong trên đường quay về bắt đầu lảm nhảm với anh.
Tuy rằng anh không để tâm nghe nhưng cũng nhớ được mấy câu, không ngờ cô gái nhỏ của anh lại sắc bén như thế.
Nếu để Giang Uyển biết được anh nói cô sắc bén, chắc chắn cô sẽ cười nhạo anh một phen.
Dù gì cũng đã chung sống với anh nửa đời, còn không biết con người của anh là như thế nào hay sao. Anh vốn là một người không biết cách nói chuyện, cũng không biết dỗ dành người khác, vừa rồi nói ngọt như vậy, không nghi ngờ làm sao được?
Vì vậy, đội trưởng Trịnh ở văn phòng đã bị đội trưởng Cố đánh giá một lúc, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt như dao nhìn anh ta.
Đội trưởng Trịnh hoang mang cho rằng Cố Trung Quốc không thỏa mãn được mong muốn, cuối cùng được đội trưởng Cố mời ra sân tập luyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro