Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con
Chương 7
Phất Tinh Thần
2024-10-13 17:13:11
Vì lẽ đó, sau khi trưởng thành, hai người dứt khoát phân gia, tách ra ngoài, anh cả của anh vào trong thành, đi làm cưới vợ. Còn anh tham gia quân ngũ rồi cưới vợ ở bộ đội, em trai út là người được bọn họ chăm chút từ lúc bé đến khi trưởng thành, cho nên rất thân thiết.
Chỉ là vì sao bây giờ ba đứa nhỏ của anh lại được nuôi dưỡng trong nhà em trai út?
Giang Uyển không cần nghĩ cũng biết cuộc sống của ba đứa nhỏ kia ở trong thôn không ra gì.
Mẹ ruột đã chết, ba ruột ở bộ đội xa, ông nội ruột, bà kế không quan tâm. Tuy chú thím út thương bọn chúng nhưng suy cho cùng, chính bọn họ còn có hai đứa nhỏ khác, lại đều là dân quê, căn bản sẽ không chú ý cẩn thận về vấn đề tâm lý của bọn chúng.
Phỏng chừng từ nhỏ, ba đứa đã bị những đứa nhỏ trong thôn xa lánh vì không có mẹ. Tuy đại đa số thôn dân đều giản dị nhưng kiểu gì cũng có người chọc ba đứa rằng mẹ chúng đã chết, ba không cần bọn chúng nữa mới ném chúng nó ở đây.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Giang Uyển trở nên cực kỳ phức tạp, nếu lúc ban đầu cô vì Cố Trung Quốc mới muốn làm mẹ kế của ba đứa nhỏ, thì hiện giờ lại là chân chân chính chính muốn làm mẹ kế của chúng, là một người mẹ kế còn thân hơn cả mẹ ruột.
Năm đứa nhỏ trong nhà đều ra bên ngoài chơi, hai vợ chồng Cố Ái Hoa vẫn đang ngượng ngùng sau khi đọc lá thư kia.
Giang Uyển tùy ý quét mắt một vòng đã có dự định mới, cô đang nghĩ phải làm thế nào mới khiến người đàn ông kia đồng ý cưới mình.
Giang Uyển chớp chớp mi mắt, trên mặt còn có lúm đồng tiền, mở miệng nói: “Đồng chí Cố, có thể mời anh ra bên ngoài một chút không? Tôi có việc muốn nói với anh.”
“Được.” Cố Trung Quốc nhìn nụ cười chói mắt của cô bé ấy, hơi choáng ngợp một hồi nhưng vẫn nhận lời rất sảng khoái.
Giang Uyển biết, Cố Trung Quốc thích nhất là nhìn cô cười như vậy. Ở kiếp trước, người đàn ông này từng thổ lộ ngay lần đầu tiên gặp gỡ, anh đã thích nụ cười của cô.
Sau này khi hai người đã ở bên nhau, lúc Cố Trung Quốc ngồi trên ghế nằm, không có việc gì sẽ bảo cô cười cho anh nhìn một cái, nhưng cô luôn nở nụ cười rồi sẽ lườm anh một cái cháy mặt.
Giang Uyển đẩy Thiết Trụ đi rồi mới trực tiếp nói: “Đồng chí Cố, anh cưới em đi.”
Cố Trung Quốc nghe mà hoảng sợ, anh còn chưa từng gặp cô bé nào gan lớn như vậy.
Không chờ người đàn ông mở miệng, Giang Uyển đã bình tĩnh phân tích cho anh nghe: “Đồng chí Cố, những đứa nhỏ phải có cha mẹ làm bạn mới có thể trưởng thành khỏe mạnh, nếu anh cưới em, em nguyện ý theo anh vào quân đội. Em có thể chăm sóc mấy đứa nhỏ thật chu đáo cho anh. Em có văn hóa, sẽ dạy đứa nhỏ của anh đọc sách viết chữ. Anh nhìn xem, hiện giờ nhà em trai út của anh đã có hai đứa nhỏ, nếu có thêm ba đứa nhỏ của anh, chắc chắn bọn họ không thể chăm lo được chu đáo. Lại nói, chắc anh cũng từng học đại học, cũng biết tới tâm lý học chứ?
Người trong thôn quá lắm mồm, ngẫu nhiên nói vài câu nhảm nhí sẽ khiến bọn nhỏ nhớ cả đời. Hơn nữa, trong thôn này, ngoại trừ gia đình em trai út của anh, chẳng còn người nào yêu thương ba đứa nhỏ nữa, lỡ như tâm lý của chúng không khỏe mạnh, trong tương lai sẽ khó nói……”
Người đàn ông cau mày nghe cô bé trước mặt tự tin phân tích, anh cũng hiểu đạo lý này, nhưng thực sự là anh không muốn cưới vợ thêm một lần nữa nên trực tiếp từ chối: “Tiểu Giang, cô nói rất hợp tình hợp lý, nhưng chúng ta không thích hợp.”
Giang Uyển vốn rất tự tin lại bị một câu “Không thích hợp” của người đàn ông kia làm cho tức giận đến ngứa răng: “Vì sao chúng ta lại không thích hợp? Em chưa gả, anh chưa cưới, hai ta đều độc thân, dựa vào cái gì nói không thích hợp?”
Chỉ là vì sao bây giờ ba đứa nhỏ của anh lại được nuôi dưỡng trong nhà em trai út?
Giang Uyển không cần nghĩ cũng biết cuộc sống của ba đứa nhỏ kia ở trong thôn không ra gì.
Mẹ ruột đã chết, ba ruột ở bộ đội xa, ông nội ruột, bà kế không quan tâm. Tuy chú thím út thương bọn chúng nhưng suy cho cùng, chính bọn họ còn có hai đứa nhỏ khác, lại đều là dân quê, căn bản sẽ không chú ý cẩn thận về vấn đề tâm lý của bọn chúng.
Phỏng chừng từ nhỏ, ba đứa đã bị những đứa nhỏ trong thôn xa lánh vì không có mẹ. Tuy đại đa số thôn dân đều giản dị nhưng kiểu gì cũng có người chọc ba đứa rằng mẹ chúng đã chết, ba không cần bọn chúng nữa mới ném chúng nó ở đây.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Giang Uyển trở nên cực kỳ phức tạp, nếu lúc ban đầu cô vì Cố Trung Quốc mới muốn làm mẹ kế của ba đứa nhỏ, thì hiện giờ lại là chân chân chính chính muốn làm mẹ kế của chúng, là một người mẹ kế còn thân hơn cả mẹ ruột.
Năm đứa nhỏ trong nhà đều ra bên ngoài chơi, hai vợ chồng Cố Ái Hoa vẫn đang ngượng ngùng sau khi đọc lá thư kia.
Giang Uyển tùy ý quét mắt một vòng đã có dự định mới, cô đang nghĩ phải làm thế nào mới khiến người đàn ông kia đồng ý cưới mình.
Giang Uyển chớp chớp mi mắt, trên mặt còn có lúm đồng tiền, mở miệng nói: “Đồng chí Cố, có thể mời anh ra bên ngoài một chút không? Tôi có việc muốn nói với anh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được.” Cố Trung Quốc nhìn nụ cười chói mắt của cô bé ấy, hơi choáng ngợp một hồi nhưng vẫn nhận lời rất sảng khoái.
Giang Uyển biết, Cố Trung Quốc thích nhất là nhìn cô cười như vậy. Ở kiếp trước, người đàn ông này từng thổ lộ ngay lần đầu tiên gặp gỡ, anh đã thích nụ cười của cô.
Sau này khi hai người đã ở bên nhau, lúc Cố Trung Quốc ngồi trên ghế nằm, không có việc gì sẽ bảo cô cười cho anh nhìn một cái, nhưng cô luôn nở nụ cười rồi sẽ lườm anh một cái cháy mặt.
Giang Uyển đẩy Thiết Trụ đi rồi mới trực tiếp nói: “Đồng chí Cố, anh cưới em đi.”
Cố Trung Quốc nghe mà hoảng sợ, anh còn chưa từng gặp cô bé nào gan lớn như vậy.
Không chờ người đàn ông mở miệng, Giang Uyển đã bình tĩnh phân tích cho anh nghe: “Đồng chí Cố, những đứa nhỏ phải có cha mẹ làm bạn mới có thể trưởng thành khỏe mạnh, nếu anh cưới em, em nguyện ý theo anh vào quân đội. Em có thể chăm sóc mấy đứa nhỏ thật chu đáo cho anh. Em có văn hóa, sẽ dạy đứa nhỏ của anh đọc sách viết chữ. Anh nhìn xem, hiện giờ nhà em trai út của anh đã có hai đứa nhỏ, nếu có thêm ba đứa nhỏ của anh, chắc chắn bọn họ không thể chăm lo được chu đáo. Lại nói, chắc anh cũng từng học đại học, cũng biết tới tâm lý học chứ?
Người trong thôn quá lắm mồm, ngẫu nhiên nói vài câu nhảm nhí sẽ khiến bọn nhỏ nhớ cả đời. Hơn nữa, trong thôn này, ngoại trừ gia đình em trai út của anh, chẳng còn người nào yêu thương ba đứa nhỏ nữa, lỡ như tâm lý của chúng không khỏe mạnh, trong tương lai sẽ khó nói……”
Người đàn ông cau mày nghe cô bé trước mặt tự tin phân tích, anh cũng hiểu đạo lý này, nhưng thực sự là anh không muốn cưới vợ thêm một lần nữa nên trực tiếp từ chối: “Tiểu Giang, cô nói rất hợp tình hợp lý, nhưng chúng ta không thích hợp.”
Giang Uyển vốn rất tự tin lại bị một câu “Không thích hợp” của người đàn ông kia làm cho tức giận đến ngứa răng: “Vì sao chúng ta lại không thích hợp? Em chưa gả, anh chưa cưới, hai ta đều độc thân, dựa vào cái gì nói không thích hợp?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro