Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Không Chung Lý...

Thư Thư Thư

2024-08-17 12:46:47

Lâm Kiến Đông đưa Ninh Hương đến phòng nhân giống xong liền đi.

Ninh Hương mượn ánh đèn dầu nhìn bày trí sơ sài của phòng nhân giống, ngoài mấy đồ nông cụ ra, còn lại chính là mấy đồ thường dùng thiết yếu, một chiếc giường cũ không tính là lớn, chiếc ghế nhỏ cùng lu nước nhỏ và bếp đất.

Lướt mắt qua mấy thứ bài trí trong phòng, Ninh Hương cũng không kén chọn nhiều, đốt cỏ nến trong tay lên đuổi muỗi, tiếp đó cầm chậu đến lu nước múc nước, đổ vào nồi sắt trên bếp, đơn giản đun một chậu nước ấm để tắm.

Tắm xong thì lấy nước ra ngoài đổ, vào phòng cài then cửa lại liền thổi tắt đèn đi ngủ.

Giường được làm từ mấy tấm gỗ cũ ghép lại, mặt gỗ không được bằng phẳng cho nên bên trên có phủ rơm rạ và chiếu rơm. Mùa này ngủ cũng không cần đến chăn, dùng một tấm thảm cũ trên giường đắp lên bụng một chút là đủ.

Ninh Hương nằm trên giường kéo một góc thảm, ngoài cửa sổ có gió mát nhẹ thổi vào làm lay động tóc mái trên trán cô. Tóc mái lướt nhẹ qua gò má, giống như đang nhẹ nhàng vuốt ve vết thương do bị tát.

Mặt đã không còn đau nữa, trong lòng cũng không có cảm giác quay cuồng.

Vốn cũng không có hy vọng gì nhiều nên cũng không cho là thất vọng.

Nhưng oán cùng hận, không ngừng sinh sôi.

Ninh Hương hít sâu một hơi, nhắm mắt lại nghiêng người đi ngủ.

* * *

Khi Lâm Kiến Đông về đến nhà sắc trời đã không còn sớm, đặc biệt là thời đại này mọi người đều đi ngủ sớm, vậy nên người trong nhà cũng đã lần lượt lên giường đi ngủ. Anh trực tiếp tắm nước lạnh, xong đến phòng em trai Lâm Kiến Bình chuẩn bị đi ngủ.

Lâm Kiến Bình vẫn chưa ngủ, ở trên giường dịch dịch cơ thể dành chỗ cho anh, hỏi anh: “Anh ba, sao tối nay anh lại về ngủ vậy?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ sau khi được đề cử là đội trưởng đội sản xuất, Lâm Kiến Đông phần lớn đều ở phòng nhân giống. Người khác tan làm anh không tan làm, buổi tối ăn cơm xong còn phải ở phòng nhân giống sửa cái này sửa cái kia, cho lừa ăn cho trâu ăn, canh giữ tài sản tập thể cho đội sản xuất.

Tất nhiên anh không quay về ở cũng có nguyên nhân khác, đó chính là vì trong nhà thật sự quá nhiều người. Đặc biệt anh cả, anh hai đã lấy vợ sinh con, trong nhà cũng chỉ có mấy căn phòng rách này, muốn chật bao nhiêu thì chật bấy nhiêu, ngay cả không gian nói chuyện riêng cũng không có.

Muốn dành chút không gian cho người trong nhà, anh liền làm một chiếc giường cho anh ở phòng nhân giống, tìm tấm gỗ làm một cái bàn nhỏ, còn xây một cái bếp đất, anh mỗi ngày liền ở phòng nhân giống làm bạn với nông cụ máy móc.

Lâm Kiến Đông lên giường nằm xuống, bỏ xuống mệt mỏi cả ngày, giọng nói rời rạc: “Phòng nhân giống cho người khác mượn ở rồi.”

Lâm Kiếm Bình giống như không có hứng thú với việc ai đã mượn phòng nhân giống, cậu lại nhỏ giọng nói: “Mẹ tìm bà mai tìm đối tượng cho anh, nghe nói là Trấn Trạch bên cạnh, lớn lên vô cùng đẹp, muốn gọi anh mấy ngày nữa đi qua xem.”

Lâm Kiến Đông nằm thẳng người, âm thanh vẫn rời rạc như cũ, “Tạm thời không muốn kết hôn.”

Lâm Kiến Bình nằm nghiêng sang, mượn ánh trăng tràn vào nhìn anh, “Anh ba, anh cũng đã có tuổi không nhỏ nữa, còn không muốn kết hôn? Anh không vội, cha cùng mẹ thì vội muốn chết rồi. Anh muốn học vấn có học vấn, muốn diện mạo có diện mạo, còn là đội trưởng đội sản xuất, đối tượng còn khó tìm?”

Trong nhà không có tiền, tất nhiên là khó tìm. Đặc biệt anh cả, anh hai bọn họ kết hôn, đã sớm móc hết tất cả trong nhà. Sau khi kết hôn cuộc sống cũng không dễ dàng gì, bình thường vì mấy chuyện lặt vặt lông gà vỏ tỏi tranh cãi ầm ĩ mãi không ngừng.

Không phải chị dâu cả và chị dâu hai có mâu thuẫn thì chính là hai người chị dâu cùng mẹ có mâu thuẫn, nếu không thì chính là giữa anh và chị dâu có mâu thuẫn, lại cộng thêm con cái, quả thật chính là ồn ào mãi không hết. Nói đến cùng, nguyên nhân cũng rất đơn giản, trong nhà nghèo, cho nên một cọng lông gà cũng phải tính toán.

Lâm Kiến Đông nhìn trong nhà mỗi ngày gà bay chó sủa, nhất là mẹ Trần Xuân Hoa chưa từng sống hạnh phúc ngày nào, hai người chị dâu gả qua đây cuộc sống cũng không cho là tốt, oán giận không thôi. Nếu anh lấy vợ, cũng dẫn theo người ta sống như vậy, vậy chi bằng không kết hôn.

Theo anh thấy, kết hôn như vậy chính là tăng thêm gánh nặng cho gia đình vốn đã không khá giả, sẽ làm mâu thuẫn trong nhà càng nhiều hơn, cuộc sống càng khó khăn hơn. Đương nhiên, cũng là sự về trách nhiệm đối với cô nương nhà người ta, lấy người ta về chịu khổ than phiền thì tính là bản lĩnh gì?

Anh nhìn cha mẹ cùng hai người anh trai chị dâu sống đã nhìn đủ lắm rồi, đối với cuộc sống hôn nhân không hề có hi vọng gì.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Số ký tự: 0