Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Lâm Kiến Đông 3
Thư Thư Thư
2024-08-17 12:46:47
Ninh Hương ở bên cạnh nhìn hai mẹ con anh, trong lòng thầm nghĩ- ở thời đại này thật sự có con trai ủng hộ nam nữ bình đẳng sao? Không biết khi ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân rồi còn nói như vậy nữa hay không.
Suy nghĩ này thật ra cũng chỉ là đột nhiên nảy ra trong đầu thôi, Ninh Hương không quan tâm đến chuyện nhà người khác, càng không nghĩ nhiều về nó. Cô còn đang đợi câu trả lời của Lâm Kiến Đông, vậy nên vẫn ngồi ở bờ sông chưa rời đi.
Trần Xuân Hoa không giành quần áo từ tay Lâm Kiến Đông nữa, ngoảnh đầu nhìn Ninh Hương đang ngồi trên bờ, vội vàng khách sáo chào hỏi: “Đây không phải là A Hương sao? Về nhà thăm cha mẹ đấy à?”
Ninh Hương khẽ mỉm cười, miễn cưỡng gật đầu.
Trần Xuân Hoa đánh mắt nhìn thấy vết thương trên đầu cô, hỏi: “Đầu cháu sao thế? Bị người ta đánh à?”
Ninh Hương vẫn mỉm cười, “Bị trẻ con đẩy ngã, đầu va vào góc bàn ạ.”
Trần Xuân Hoa cau mày thốt ra một tiếng “Ôi chao” , “Nhìn là biết đau rồi, phải cẩn thận một chút, ngã đập đầu linh tinh không cẩn thận là xảy ra án mạng đấy!”
Ninh Hương khẽ thu lại ánh mắt, đáp lại: “Vâng.”
Trần Xuân Hoa rất nhiều chuyện, nhìn thấy người là nói không ngớt, bà lại cười nói: “A Hương, số con tốt lắm, gả được cho xưởng trưởng Giang làm phu nhân xưởng trưởng. Cả cái đại đội chúng ta không ai là không ngưỡng mộ cháu cả. Xưởng trưởng Giang nhà cháu bản lĩnh, mỗi tháng gửi không ít tiền về nhà nhỉ? Có phải tháng nào cũng được thịt không?”
Ninh Giang vẫn mỉm cười, đáp: “Gửi bao nhiêu tiền thì cháu không biết ạ.”
Trần Xuân Hoa khẽ trợn tròn mắt, ‘Sao cháu lại không biết chứ?”
Ninh Hương nhìn bà, nói: “Toàn bộ tiền và phiếu gửi về đều nằm trong tay mẹ chồng cháu, cháu chưa từng nhìn thấy.”
Đương nhiên, cô ở nhà họ Giang cũng chưa được ăn đồ ngon gì. Cho dù có mua thịt về ăn, cũng đều là Lý Quế Mai và ba đứa trẻ ăn, còn bánh ngọt đồ ăn vặt cô cũng chưa từng nhìn thấy.
Số tiền mà mỗi lần cô về nhà mẹ đẻ mua đồ cho Ninh Ba Ninh Dương đều là tiền mà cô thêu thùa dành dụm được. Nếu như cô không nhân lúc rảnh rỗi thêu thùa kiếm tiền thì thật sự biến thành không xu dính túi rồi.
Trước khi gả đi, cô chỉ chuyên tâm ở nhà thêu thùa kiếm tiền, mỗi ngày đều dậy sớm để thêu, mọi việc vặt trong nhà cũng làm không nhiều. Nhưng sau khi gả đi, Lý Quế Mai không thích cô thêu thùa để kiếm chút tiền ấy, người ta có con trai là xưởng trưởng kia mà, vậy nên đem tất cả việc trong nhà đều đùn hết lên người cô.
Ninh Hương mỗi ngày đều giặt giũ nấu cơm, rửa bát quét nhà, chăn lợn nuôi gà, chẻ củi trồng trọt chăm con cái, nửa năm trôi qua, tuy rằng khuôn mặt không hiện rõ dấu vết gió sương, nhưng trên tay đã xuất hiện chai sạn.
Bàn tay của người làm nghề thêu phải giữ gìn thật tốt, có vết chai sần rồi lúc thêu rất dễ làm rối chỉ, vậy nên hai tháng gần đây cô đã không thêu nữa, đều là nhận những công việc nặng về nhà làm. Lúc làm cũng là làm sau lưng Lý Quế Mai, sợ rằng bà ta tưởng cô nhàn rỗi lại tìm việc đẩy cho cô.
Ninh Hương chỉ đơn giản nói một câu Trần Xuân Hoa đã dường như hiểu hết, chỉ “À” một tiếng dài.
Ninh Hương thấy Trần Xuân Hoa ở đây, cô và Lâm Kiến Đông cũng không tiện nói về chuyện ở nhà thuyền, chỉ có thể cùng bà nói chuyện nhà ông này bà kia trong thôn. Tạm thời cô cũng không có tâm trạng nói chuyện nhà chuyện cửa, nên chào một câu rồi quay về.
Đợi cô đã đi khuất, Trần Xuân Hoa nói với Lâm Kiến Đông đang giặt quần áo: “Xem ra ở nhà chồng chịu thiệt thòi rồi.”
Lâm Kiến Đông nhớ đến lời Ninh Hương nói khi nãy, đáp: “Có lẽ vậy.”
Trần Xuân Hoa lại nói: “Ôi chao, nó chịu chút khổ này đã là gì? Người ăn không no mặc không ấm còn đầy ra đấy kìa. Con gái đi lấy chồng, làm gì có ai không chịu thiệt thòi bên nhà chồng chứ? Nó cũng không học nhiều, có thể gả cho Giang Kiến Hải đã là may mắn rồi, nếu không phải trong nhà còn có mẹ già và ba đứa con nhỏ cần chăm sóc, loại gia đình ấy còn lâu mới đến lượt nó.”
Lâm Kiến Đông cúi đầu giặt quần áo, nói một câu: “A Hương rất tốt mà.”
Trần Xuân Hoa nói: “Tính cách thì tốt, nhưng lại không đi học, Giang Kiến Hải đi xem mắt nhiều nơi nhưng không vừa ý ai, cuối cùng thì nhìn trúng nó, đấy không phải vì nó xinh đẹp, tính tình tốt, thì còn vì cái gì? Điều kiện gia đình nó tệ như thế, nghèo xơ nghèo xác.”
Lâm Kiến Đông không nói thêm gì, chỉ cúi đầu vò quần áo nghe Trần Xuân Hoa nói dông nói dài, đem hết chuyện từ đời tổ tiên nhà người ta ra nói một lượt.
Suy nghĩ này thật ra cũng chỉ là đột nhiên nảy ra trong đầu thôi, Ninh Hương không quan tâm đến chuyện nhà người khác, càng không nghĩ nhiều về nó. Cô còn đang đợi câu trả lời của Lâm Kiến Đông, vậy nên vẫn ngồi ở bờ sông chưa rời đi.
Trần Xuân Hoa không giành quần áo từ tay Lâm Kiến Đông nữa, ngoảnh đầu nhìn Ninh Hương đang ngồi trên bờ, vội vàng khách sáo chào hỏi: “Đây không phải là A Hương sao? Về nhà thăm cha mẹ đấy à?”
Ninh Hương khẽ mỉm cười, miễn cưỡng gật đầu.
Trần Xuân Hoa đánh mắt nhìn thấy vết thương trên đầu cô, hỏi: “Đầu cháu sao thế? Bị người ta đánh à?”
Ninh Hương vẫn mỉm cười, “Bị trẻ con đẩy ngã, đầu va vào góc bàn ạ.”
Trần Xuân Hoa cau mày thốt ra một tiếng “Ôi chao” , “Nhìn là biết đau rồi, phải cẩn thận một chút, ngã đập đầu linh tinh không cẩn thận là xảy ra án mạng đấy!”
Ninh Hương khẽ thu lại ánh mắt, đáp lại: “Vâng.”
Trần Xuân Hoa rất nhiều chuyện, nhìn thấy người là nói không ngớt, bà lại cười nói: “A Hương, số con tốt lắm, gả được cho xưởng trưởng Giang làm phu nhân xưởng trưởng. Cả cái đại đội chúng ta không ai là không ngưỡng mộ cháu cả. Xưởng trưởng Giang nhà cháu bản lĩnh, mỗi tháng gửi không ít tiền về nhà nhỉ? Có phải tháng nào cũng được thịt không?”
Ninh Giang vẫn mỉm cười, đáp: “Gửi bao nhiêu tiền thì cháu không biết ạ.”
Trần Xuân Hoa khẽ trợn tròn mắt, ‘Sao cháu lại không biết chứ?”
Ninh Hương nhìn bà, nói: “Toàn bộ tiền và phiếu gửi về đều nằm trong tay mẹ chồng cháu, cháu chưa từng nhìn thấy.”
Đương nhiên, cô ở nhà họ Giang cũng chưa được ăn đồ ngon gì. Cho dù có mua thịt về ăn, cũng đều là Lý Quế Mai và ba đứa trẻ ăn, còn bánh ngọt đồ ăn vặt cô cũng chưa từng nhìn thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Số tiền mà mỗi lần cô về nhà mẹ đẻ mua đồ cho Ninh Ba Ninh Dương đều là tiền mà cô thêu thùa dành dụm được. Nếu như cô không nhân lúc rảnh rỗi thêu thùa kiếm tiền thì thật sự biến thành không xu dính túi rồi.
Trước khi gả đi, cô chỉ chuyên tâm ở nhà thêu thùa kiếm tiền, mỗi ngày đều dậy sớm để thêu, mọi việc vặt trong nhà cũng làm không nhiều. Nhưng sau khi gả đi, Lý Quế Mai không thích cô thêu thùa để kiếm chút tiền ấy, người ta có con trai là xưởng trưởng kia mà, vậy nên đem tất cả việc trong nhà đều đùn hết lên người cô.
Ninh Hương mỗi ngày đều giặt giũ nấu cơm, rửa bát quét nhà, chăn lợn nuôi gà, chẻ củi trồng trọt chăm con cái, nửa năm trôi qua, tuy rằng khuôn mặt không hiện rõ dấu vết gió sương, nhưng trên tay đã xuất hiện chai sạn.
Bàn tay của người làm nghề thêu phải giữ gìn thật tốt, có vết chai sần rồi lúc thêu rất dễ làm rối chỉ, vậy nên hai tháng gần đây cô đã không thêu nữa, đều là nhận những công việc nặng về nhà làm. Lúc làm cũng là làm sau lưng Lý Quế Mai, sợ rằng bà ta tưởng cô nhàn rỗi lại tìm việc đẩy cho cô.
Ninh Hương chỉ đơn giản nói một câu Trần Xuân Hoa đã dường như hiểu hết, chỉ “À” một tiếng dài.
Ninh Hương thấy Trần Xuân Hoa ở đây, cô và Lâm Kiến Đông cũng không tiện nói về chuyện ở nhà thuyền, chỉ có thể cùng bà nói chuyện nhà ông này bà kia trong thôn. Tạm thời cô cũng không có tâm trạng nói chuyện nhà chuyện cửa, nên chào một câu rồi quay về.
Đợi cô đã đi khuất, Trần Xuân Hoa nói với Lâm Kiến Đông đang giặt quần áo: “Xem ra ở nhà chồng chịu thiệt thòi rồi.”
Lâm Kiến Đông nhớ đến lời Ninh Hương nói khi nãy, đáp: “Có lẽ vậy.”
Trần Xuân Hoa lại nói: “Ôi chao, nó chịu chút khổ này đã là gì? Người ăn không no mặc không ấm còn đầy ra đấy kìa. Con gái đi lấy chồng, làm gì có ai không chịu thiệt thòi bên nhà chồng chứ? Nó cũng không học nhiều, có thể gả cho Giang Kiến Hải đã là may mắn rồi, nếu không phải trong nhà còn có mẹ già và ba đứa con nhỏ cần chăm sóc, loại gia đình ấy còn lâu mới đến lượt nó.”
Lâm Kiến Đông cúi đầu giặt quần áo, nói một câu: “A Hương rất tốt mà.”
Trần Xuân Hoa nói: “Tính cách thì tốt, nhưng lại không đi học, Giang Kiến Hải đi xem mắt nhiều nơi nhưng không vừa ý ai, cuối cùng thì nhìn trúng nó, đấy không phải vì nó xinh đẹp, tính tình tốt, thì còn vì cái gì? Điều kiện gia đình nó tệ như thế, nghèo xơ nghèo xác.”
Lâm Kiến Đông không nói thêm gì, chỉ cúi đầu vò quần áo nghe Trần Xuân Hoa nói dông nói dài, đem hết chuyện từ đời tổ tiên nhà người ta ra nói một lượt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro