Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Ly Hôn Đi 2

Thư Thư Thư

2024-08-17 12:46:47

Bị Ninh Hương làm mất mặt trước nhiều người như vậy, hơn nữa lại là lần đầu tiên, Giang Kiến Hải cuối cùng không nhịn được, sắc mặt lần lượt chuyển từ trắng sang đỏ, sau đấy thì đen lại, như bị nhuộm màu, đặc sắc vô cùng.

Ninh Hương vẫn ngồi trước khung thêu, giữ nguyên tư thế ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng và ghét bỏ.

Đúng là không hiểu biết, xung quanh kể cả những người vợ ích kỷ không nói đạo lý, bọn họ cũng chưa từng thấy ai làm khó người đàn ông của mình như vậy.

Huống hồ gì, người đàn ông này còn là lãnh đạo của công xưởng lớn trên thành phố!

Bọn họ cũng ở giây phút này nhận thức được rằng, Ninh Hương không phải là đang làm giá, mà là thật sự muốn ly hôn với Giang Kiến Hải. Cũng trong giây phút này, bọn họ nhận định rằng Ninh Hương bị điên mất rồi, mà còn điên đến mức không chừa cho mình đường lui.

Đó rõ ràng là ngõ cụt, nhưng cô cứ nhất quyết đước về phía đó.

Không thấy tường Nam không quay đầu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

Cô có thể gả cho Giang Kiến Hải, không biết đã may mắn hơn người gấp bao nhiêu lần rồi, ít nhất không cần phải vì kiếm ăn mà đau đầu. Ngày ngày chỉ cần làm chút việc nhà, chăm sóc mẹ chồng và con nhỏ là có thể nhẹ nhàng sống qua ngày, thế mà cô còn đòi ly hôn!

Sau khi ly hôn cô sẽ không có chốn nào dung thân, không có nhà ngoại làm chỗ dựa, không có đàn ông che chở, còn bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ. Mang theo vết nhơ lớn như thế, tiếng tốt không còn nữa, sợ rằng cả đời này cũng không gả đi được nữa.

Hơn mười giây trôi qua, Giang Kiến Hải dường như mới phản ứng lại, lạnh lùng nhìn Ninh Hương, bày ra dáng vẻ uy nghiêm, mở miệng nói: “Cô nói lại lần nữa.”

Ninh Hương thản nhiên nhìn thẳng vào mắt anh ta, không trốn tránh, lặp lại từng câu từng chữ: “Tôi muốn ly hôn với anh.”

Ninh Lan đứng phía sau cửa phòng thêu, nghe được toàn bộ cuộc đối thoại cửa hai người trong phòng. Các ngón tay của cô ấy đan chéo nhau, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Cô ấy căng thẳng vô cùng, sợ rằng Ninh Hương sẽ bị đánh. 

Nếu cô ấy là Giang Kiến Hải, chắc chắn sẽ không chịu nổi cảm giác nhục nhã trước mặt nhiều người như thế, hơn nữa Giang Kiến Hải là một người đàn ông, lại còn là người đàn ông giữ chức xưởng trưởng. Sao anh ta có thể nhịn được chứ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mà Giang Kiến Hải từ khi vào xưởng làm việc rồi trở thành lãnh đạo, quả thực không còn bị người khác làm mất mặt như thế này nữa. Nhất là còn bị cái người mà ở kiếp trước ngoan ngoãn phục tùng anh ta làm cho mất mặt. Anh ta kích động muốn phát nổ, ánh mắt nhìn Ninh Hương dần dần hiện ra lửa giận.

Ninh Hương vốn dĩ không muốn xảy ra xung đột với anh ta, nếu không phải do anh ta vừa mới bước chân đến đây đã dùng lời lẽ khiến cô không thoải mái, cô cũng sẽ không nói những lời khó nghe như thế.

Sao nào? Chỉ có Giang Kiến Hải anh có mặt mũi, Ninh Hương cô không xứng có mặt mũi sao?

Anh ta đã làm cô mất mặt trước, thì đừng có trách cô không chừa cho anh chút mặt mũi!

Kiếp trước cô dùng thời gian cả đời để hiểu được một đạo lý: có vài người, nhịn một chút thì được đằng chân lên đằng đầu, lùi một bước thì được nước lấn tới. Nhịn anh ta một đời người, anh ta thật sự nghĩ mình là hoàng đế!

Bây giờ nguyên tắc của cô là sống đừng bao giờ để bản thân chịu thiệt thòi, thấy chướng mắt thì lập tức bật lại là xong.

***

Giang Kiến Hải không nói gì thêm, bầu không khí trong phòng thêu trở nên căng thẳng, ngay cả cây kim của cô thợ thêu cũng khựng lại giữa hai ngón tay. Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, không còn ai dám hóng hớt chuyện của Giang Kiến Hải và Ninh Hương nữa.

Giang Kiến Hải lạnh mặt lại, siết chặt ngón tay không động đậy, cuối cùng vẫn là Ninh Hương thu gọn lại sách giáo khoa và đơn ly hôn trước. Cô kẹp đơn ly hôn vào giữa quyển sách, sau đó nhét vào túi, đứng dậy nói: “Ra ngoài nói chuyện đi.”

Các tú nương khác cúi đầu kinh ngạc, cái cô Ninh Hương này ăn phải gan hùm rồi đấy à? Cô ta thế mà lại ngang ngược như vậy, không một chút hoang mang nào, lại còn dắt mũi Giang Kiến Hải? Cô rốt cuộc lấy đâu ra cái gan ấy, dám đối xử với Giang Kiến Hải như vậy?

Ninh Hương không có tâm trạng quan tâm chuyện khác, cầm túi lập tức rời khỏi phòng thêu. Bước ra đến cửa thì chạm mặt Ninh Lan, Ninh Lan đến cả nhìn cũng không dám nghìn Ninh Hương một cái, quay lưng chạy về nhà.

Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên rốt ruột vô cùng, thấy Ninh Lan chạy về nhà, liền vội vàng hỏi: “Thế nào rồi? Xưởng trưởng Giang có phải đưa chị con về rồi không?”

Ninh Lan cố gắng điều hòa hô hấp, nhìn Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Số ký tự: 0