Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Về Nhà Mẹ Đẻ 3
Thư Thư Thư
2024-08-17 12:46:47
Hồ Tú Liên bị cô nói cho ngơ ngác, chớp chớp mắt nói: “Lời này nói trước mặt chúng ta thì thôi, không được để người nhà họ Giang nghe thấy được. Cho dù trong lòng không thoải mái thế nào đi chăng nữa cũng không thể nói như thế. Có thể gả cho xưởng trưởng Giang là phúc khí của con!”
Ninh Hương nhịn không được cười lạnh một tiếng, cho lá cải cúc vào chảo, xẻng xào tiếp tục đảo rau, “Ninh A Hương con đây sợ là mệnh mỏng không hưởng được phúc khí này, lời này cũng không sợ ai nghe được, bắt đầu từ hôm nay, con không phải là người của nhà họ Giang nữa. Cái phúc này ai cần thì cứ lấy.”
Ninh Hương rất ít khi nói chuyện cứng rắn như vậy, Ninh Lan đang nhóm lửa ở sau bếp cũng ngẩng đầu nhìn cô hai cái.
Hồ Tú Liên càng là ấn đường nhăn hết lại nhìn Ninh Hương nói: “Nói linh tinh, mày bị đụng nhầm chỗ à? Cái gì gọi là cái phúc khí này ai muốn thì lấy? Mày là người vợ mà xưởng trưởng Giang cưới hỏi đàng hoàng, phúc khí này cả đời này chỉ có mày đến hưởng!”
Ninh Hương thả xẻng xào trong tay xuống, cho chút muối vào chảo, “Đây là thứ phúc khí gì chứ? Người đàn ông của mình quanh năm không về nhà, đơn thuần là tìm một vú em ở lại nhà hầu hạ mẹ già với 3 đứa nhỏ mà thôi. Trong nhà không ai coi con là người, a hoàn của xã hội cũ chẳng qua cũng chỉ như này, đây là thứ phúc gì chứ?”
Hồ Tú Liên cũng cảm thấy Ninh Hương lần này chắc là chịu oan ức không nhỏ, nhưng bà cũng không dám gây chuyện với người nhà họ Giang, chỉ đành tận tình khuyên bảo Ninh Hương: “Phụ nữ chúng ta à, sinh ra chính là như vậy, gả cho ai thì không phải sống chứ? Xưởng trưởng Giang là lãnh đạo, mày gả cho nó không lo ăn không lo mặc, ra ngoài cũng nở mày nở mặt, ngay cả nhà mình cũng hưởng được chút tiếng thơm. Công việc của Ninh Lan sau này, tiền đồ của Ninh Ba Ninh Dương, đều dựa vào xưởng trưởng Giang cả. Người có thân phận như vậy đi đâu tìm? Nếu không phải người ta có ba đứa con, căn bản không đến lượt mày, có đúng không?”
Ninh Hương nghe mà tức cả ngực, cô cầm xẻng xào lên đang muốn cho rau lên đĩa, ngay khi xẻng sắp chạm đến rau đột nhiên đập xuống chảo một phát, “khang tang” một tiếng kêu lên, Hồ Tú Liên và Ninh Lan cùng run một cái.
Hồ Tù Liên nhìn cô, một lúc lâu sau nói một câu: “Mày uống nhầm thuốc à? Ở nhà chồng bị oan ức thì mày về nhà ở hai ngày, trong lòng hết tức thì quay về. Về nhà còn đập chảo đập bát, mày muốn làm gì?”
Ninh Hương nhìn chằm chằm vào mắt Hồ Tú Liên nói từng chữ cứng rắn: “Con muốn ly hôn.”
Hồ Tú Liên cùng Ninh Lan lại ngạc nhiên lần nữa, nhìn Ninh Hương bằng ánh mắt ngơ ngác.
Cha Ninh - Ninh Kim Sinh đúng lúc tan làm ở đội sản xuất về nhà, vừa vào cửa đã nghe được Ninh Hương nói câu muốn ly hôn. Ông nhìn Ninh Hương một cái, vừa múc nước rửa tay vừa hỏi bâng quơ: “Ai muốn ly hôn vậy?”
“Con muốn ly hôn.”
Ninh Hương múc cải cúc đã xào xong cho lên đĩa, thái độ không mềm yếu chút nào, giọng điệu giảm dần.
Ninh Kim Sinh trước sau không coi lời của Ninh Hương là thật, không biết nó học được từ đâu, chỉ xem là cô nóng đầu nói mê sảng. Kết hôn trước nay là chuyện của cả đời, ở nông thôn không có chuyện ly hôn, cho dù tốt hay xấu, đã lấy rồi thì sẽ là cả đời.
Ông đến bên bàn ngồi đợi ăn cơm, không mặn không nhạt tiếp tục hỏi: ‘Mẹ chồng mày oan ức mày à?”
Hồ Tú Liên đứng dậy đáp một câu: “Ngược lại không liên quan đến mẹ chồng, là Giang Ngạn đẩy nó một cái.”
Ninh Kim Sinh nghe được lời này, sắc mặt bỗng chốc chìm xuống, “Giang Ngạn nó là trẻ con, nó đẩy mày một chút thì giận dỗi cái nỗi gì? Nói ra không sợ người ta cười cho, mày nhanh lên, ăn cơm xong thì quay về nhà họ Giang. Kết hôn rồi mà tính tình không thay đổi gì cả, tao nói với mày, mày như vậy là không được, mày gả vàonhà họ Giang. thì chính là người nhà họ Giang, nhà mẹ đẻ chỉ là thân thích, đừng không có việc gì mà giận dỗi chạy về nhà mẹ đẻ, như thế không thích hợp, chúng ta cũng không thể để mày ở lâu được, đến lúc nhà họ Giang lại có ý kiến với nhà mình.”
Ninh Hương nhịn không được cười lạnh một tiếng, cho lá cải cúc vào chảo, xẻng xào tiếp tục đảo rau, “Ninh A Hương con đây sợ là mệnh mỏng không hưởng được phúc khí này, lời này cũng không sợ ai nghe được, bắt đầu từ hôm nay, con không phải là người của nhà họ Giang nữa. Cái phúc này ai cần thì cứ lấy.”
Ninh Hương rất ít khi nói chuyện cứng rắn như vậy, Ninh Lan đang nhóm lửa ở sau bếp cũng ngẩng đầu nhìn cô hai cái.
Hồ Tú Liên càng là ấn đường nhăn hết lại nhìn Ninh Hương nói: “Nói linh tinh, mày bị đụng nhầm chỗ à? Cái gì gọi là cái phúc khí này ai muốn thì lấy? Mày là người vợ mà xưởng trưởng Giang cưới hỏi đàng hoàng, phúc khí này cả đời này chỉ có mày đến hưởng!”
Ninh Hương thả xẻng xào trong tay xuống, cho chút muối vào chảo, “Đây là thứ phúc khí gì chứ? Người đàn ông của mình quanh năm không về nhà, đơn thuần là tìm một vú em ở lại nhà hầu hạ mẹ già với 3 đứa nhỏ mà thôi. Trong nhà không ai coi con là người, a hoàn của xã hội cũ chẳng qua cũng chỉ như này, đây là thứ phúc gì chứ?”
Hồ Tú Liên cũng cảm thấy Ninh Hương lần này chắc là chịu oan ức không nhỏ, nhưng bà cũng không dám gây chuyện với người nhà họ Giang, chỉ đành tận tình khuyên bảo Ninh Hương: “Phụ nữ chúng ta à, sinh ra chính là như vậy, gả cho ai thì không phải sống chứ? Xưởng trưởng Giang là lãnh đạo, mày gả cho nó không lo ăn không lo mặc, ra ngoài cũng nở mày nở mặt, ngay cả nhà mình cũng hưởng được chút tiếng thơm. Công việc của Ninh Lan sau này, tiền đồ của Ninh Ba Ninh Dương, đều dựa vào xưởng trưởng Giang cả. Người có thân phận như vậy đi đâu tìm? Nếu không phải người ta có ba đứa con, căn bản không đến lượt mày, có đúng không?”
Ninh Hương nghe mà tức cả ngực, cô cầm xẻng xào lên đang muốn cho rau lên đĩa, ngay khi xẻng sắp chạm đến rau đột nhiên đập xuống chảo một phát, “khang tang” một tiếng kêu lên, Hồ Tú Liên và Ninh Lan cùng run một cái.
Hồ Tù Liên nhìn cô, một lúc lâu sau nói một câu: “Mày uống nhầm thuốc à? Ở nhà chồng bị oan ức thì mày về nhà ở hai ngày, trong lòng hết tức thì quay về. Về nhà còn đập chảo đập bát, mày muốn làm gì?”
Ninh Hương nhìn chằm chằm vào mắt Hồ Tú Liên nói từng chữ cứng rắn: “Con muốn ly hôn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồ Tú Liên cùng Ninh Lan lại ngạc nhiên lần nữa, nhìn Ninh Hương bằng ánh mắt ngơ ngác.
Cha Ninh - Ninh Kim Sinh đúng lúc tan làm ở đội sản xuất về nhà, vừa vào cửa đã nghe được Ninh Hương nói câu muốn ly hôn. Ông nhìn Ninh Hương một cái, vừa múc nước rửa tay vừa hỏi bâng quơ: “Ai muốn ly hôn vậy?”
“Con muốn ly hôn.”
Ninh Hương múc cải cúc đã xào xong cho lên đĩa, thái độ không mềm yếu chút nào, giọng điệu giảm dần.
Ninh Kim Sinh trước sau không coi lời của Ninh Hương là thật, không biết nó học được từ đâu, chỉ xem là cô nóng đầu nói mê sảng. Kết hôn trước nay là chuyện của cả đời, ở nông thôn không có chuyện ly hôn, cho dù tốt hay xấu, đã lấy rồi thì sẽ là cả đời.
Ông đến bên bàn ngồi đợi ăn cơm, không mặn không nhạt tiếp tục hỏi: ‘Mẹ chồng mày oan ức mày à?”
Hồ Tú Liên đứng dậy đáp một câu: “Ngược lại không liên quan đến mẹ chồng, là Giang Ngạn đẩy nó một cái.”
Ninh Kim Sinh nghe được lời này, sắc mặt bỗng chốc chìm xuống, “Giang Ngạn nó là trẻ con, nó đẩy mày một chút thì giận dỗi cái nỗi gì? Nói ra không sợ người ta cười cho, mày nhanh lên, ăn cơm xong thì quay về nhà họ Giang. Kết hôn rồi mà tính tình không thay đổi gì cả, tao nói với mày, mày như vậy là không được, mày gả vàonhà họ Giang. thì chính là người nhà họ Giang, nhà mẹ đẻ chỉ là thân thích, đừng không có việc gì mà giận dỗi chạy về nhà mẹ đẻ, như thế không thích hợp, chúng ta cũng không thể để mày ở lâu được, đến lúc nhà họ Giang lại có ý kiến với nhà mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro