Chương 32
Tử Y
2024-08-04 00:45:25
“Con nói này, mẹ nuôi, mẹ cũng đừng đợi nữa, có đợi nữa cũng không có ích gì.”
Người mở miệng chính là Tưởng Lệ Hồng - mẹ kế của Giang Mẫn Vân, cô ta và Tưởng Tú Trân là hai chị em.
Có điều, Tưởng Lệ Hồng có vận số tốt, cứu được một lão lãnh đạo, sau đó đi theo đến thủ đô.
Ngay sau đó được gả cho cha của Giang Mẫn Vân làm mẹ kế.
Chỉ là cuộc sống của cô ta không được may mắn cho lắm, sau lại nghe được tin tức khẩn cấp. Cô ta dứt khoát liên hệ với người nhà mẹ đẻ, cả nhà cùng nhau đi theo từ thủ đô trở về đội Ma Bàn cắm rễ lánh nạn ở đây.
Lúc này, Tưởng Lệ Hồng thốt ra lời này, không thể ngờ rằng đã chọc vào vảy ngược của mẹ Khương.
Bà lập tức cau mày trừng mắt, nổi giận đùng đùng: “Cô đang nói quàng nói bậy gì đấy? Bộ dạng của Thư Lan nhà chúng tôi đẹp, lại hiểu biết chữ nghĩa, đối phương ngoại trừ coi trọng Thư Lan nhà chúng tôi ra, còn có thể nhìn trúng ai nữa?”
Tưởng Lệ Hồng vừa nghe lời này đã cười, cô ta nhịn không được, nói: “Mẹ nuôi, lời này của mẹ không đúng rồi nha, Mẫn Vân nhà chúng con còn ưu tú hơn nhà hai người nhiều!”
Sau khi cô ta thốt ra lời này, các xã viên khác trong đại đội cũng kinh ngạc theo: “Lệ Hồng, cô là có ý gì đây?”
Thấy mọi người đều hỏi đến mình, Tưởng Lệ Hồng nhịn không được mà bắt chéo chân, cắn hạt dưa: “Vậy còn không dễ hiểu nữa sao, phó xưởng trưởng kia coi trọng Mẫn Vân nhà chúng tôi rồi đấy.”
Lời này giống như một tiếng sấm nổ khiến cho mọi người đều có chút không bình tĩnh kịp.
“Cái gì mà phó xưởng trưởng coi trọng Mẫn Vân chứ? Người ta không phải đối tượng xem mắt của Khương Thư Lan sao?”
Tưởng Lệ Hồng đứng lên, phun vỏ hạt dưa ra, vỗ vỗ tay.
“Mấy người đó! Thật là mỗi người một chuyện, đừng nói đến chuyện chưa xem mắt thành công, cho dù là đã về nhà chồng, nhưng chưa lãnh chứng, không phải là vẫn sẽ nhanh chóng đổi người như thường sao? Bằng cấp, gia thế, mọi thứ của Khương Thư Lan không bằng Mẫn Vân nhà chúng tôi, phó xưởng trưởng từ bỏ Khương Thư Lan, coi trọng Mẫn Vân nhà chúng tôi, không phải là chuyện bình thường sao?”
Tiếp theo, cô ta chống nạnh, xòe hai tay về phía mẹ Khương.
“Cho nên con mới khuyên mẹ nuôi, không cần phải đợi nữa, xưởng trưởng là con rể của nhà họ Giang chúng con chắc rồi!”
Nếu muốn nói Tưởng Lệ Hồng xấu xa, vậy thì cũng không đến nỗi nói quá.
Chẳng qua là muốn đè ép trên đầu chị gái Tưởng Tú Trân, theo thói quen càng muốn chĩa mũi nhọn hơn, cái gì cũng phải so đo.
Chính vì điều này, thật sự là đáng giận mà.
Cơ thể mẹ Khương lung lay, bà hoàn toàn không thể tưởng tượng được, giận lên quát một tiếng: “Tưởng Lệ Hồng, cô đang nói bậy gì đó, cẩn thận tôi vả miệng cô!”
Cái gì mà gọi phó xưởng trưởng là con rể của nhà họ Giang bọn họ chứ?
“Mẹ xem đó, mẹ nuôi à, con nói thật thôi, mẹ lại không thích nghe, nếu mẹ không tin con, mẹ chờ một lát nữa, Thư Lan nhà mẹ trở về, hỏi con bé chẳng phải sẽ biết rõ ngay thôi sao.” Tưởng Lệ Hồng nói.
“Tôi không tin đâu, dáng vẻ của Thư Lan nhà chúng tôi vừa đẹp, tính tình lại tốt, xưởng trưởng kia sẽ chướng mắt con bé ư!?”
Mẹ Khương nghẹn một hơi, cười lạnh một tiếng: “Cho dù chướng mắt, vậy cũng là chướng mắt Mẫn Vân nhà các người.”
Trái tim của mình mà… làm sao nỡ để người khác phê bình nửa câu.
Tưởng Lệ Hồng ở bên cạnh cũng không nổi nóng, dù sao cũng chỉ là mẹ kế, danh tiếng của con gái riêng, cô ta không đau lòng.
Tưởng Lệ Hồng bước hai bước về phía cửa của đại đội sản xuất, dựng tai lên nghe ngóng.
“Mọi người nghe thấy chưa, xe máy kéo đã trở lại, mọi người có thể hỏi các đồng chí trẻ tuổi đi tham gia xem mắt quan hệ hữu nghị một chút, chẳng phải sẽ biết sao, xem thử coi tôi có nói dối hay không.”
Người mở miệng chính là Tưởng Lệ Hồng - mẹ kế của Giang Mẫn Vân, cô ta và Tưởng Tú Trân là hai chị em.
Có điều, Tưởng Lệ Hồng có vận số tốt, cứu được một lão lãnh đạo, sau đó đi theo đến thủ đô.
Ngay sau đó được gả cho cha của Giang Mẫn Vân làm mẹ kế.
Chỉ là cuộc sống của cô ta không được may mắn cho lắm, sau lại nghe được tin tức khẩn cấp. Cô ta dứt khoát liên hệ với người nhà mẹ đẻ, cả nhà cùng nhau đi theo từ thủ đô trở về đội Ma Bàn cắm rễ lánh nạn ở đây.
Lúc này, Tưởng Lệ Hồng thốt ra lời này, không thể ngờ rằng đã chọc vào vảy ngược của mẹ Khương.
Bà lập tức cau mày trừng mắt, nổi giận đùng đùng: “Cô đang nói quàng nói bậy gì đấy? Bộ dạng của Thư Lan nhà chúng tôi đẹp, lại hiểu biết chữ nghĩa, đối phương ngoại trừ coi trọng Thư Lan nhà chúng tôi ra, còn có thể nhìn trúng ai nữa?”
Tưởng Lệ Hồng vừa nghe lời này đã cười, cô ta nhịn không được, nói: “Mẹ nuôi, lời này của mẹ không đúng rồi nha, Mẫn Vân nhà chúng con còn ưu tú hơn nhà hai người nhiều!”
Sau khi cô ta thốt ra lời này, các xã viên khác trong đại đội cũng kinh ngạc theo: “Lệ Hồng, cô là có ý gì đây?”
Thấy mọi người đều hỏi đến mình, Tưởng Lệ Hồng nhịn không được mà bắt chéo chân, cắn hạt dưa: “Vậy còn không dễ hiểu nữa sao, phó xưởng trưởng kia coi trọng Mẫn Vân nhà chúng tôi rồi đấy.”
Lời này giống như một tiếng sấm nổ khiến cho mọi người đều có chút không bình tĩnh kịp.
“Cái gì mà phó xưởng trưởng coi trọng Mẫn Vân chứ? Người ta không phải đối tượng xem mắt của Khương Thư Lan sao?”
Tưởng Lệ Hồng đứng lên, phun vỏ hạt dưa ra, vỗ vỗ tay.
“Mấy người đó! Thật là mỗi người một chuyện, đừng nói đến chuyện chưa xem mắt thành công, cho dù là đã về nhà chồng, nhưng chưa lãnh chứng, không phải là vẫn sẽ nhanh chóng đổi người như thường sao? Bằng cấp, gia thế, mọi thứ của Khương Thư Lan không bằng Mẫn Vân nhà chúng tôi, phó xưởng trưởng từ bỏ Khương Thư Lan, coi trọng Mẫn Vân nhà chúng tôi, không phải là chuyện bình thường sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếp theo, cô ta chống nạnh, xòe hai tay về phía mẹ Khương.
“Cho nên con mới khuyên mẹ nuôi, không cần phải đợi nữa, xưởng trưởng là con rể của nhà họ Giang chúng con chắc rồi!”
Nếu muốn nói Tưởng Lệ Hồng xấu xa, vậy thì cũng không đến nỗi nói quá.
Chẳng qua là muốn đè ép trên đầu chị gái Tưởng Tú Trân, theo thói quen càng muốn chĩa mũi nhọn hơn, cái gì cũng phải so đo.
Chính vì điều này, thật sự là đáng giận mà.
Cơ thể mẹ Khương lung lay, bà hoàn toàn không thể tưởng tượng được, giận lên quát một tiếng: “Tưởng Lệ Hồng, cô đang nói bậy gì đó, cẩn thận tôi vả miệng cô!”
Cái gì mà gọi phó xưởng trưởng là con rể của nhà họ Giang bọn họ chứ?
“Mẹ xem đó, mẹ nuôi à, con nói thật thôi, mẹ lại không thích nghe, nếu mẹ không tin con, mẹ chờ một lát nữa, Thư Lan nhà mẹ trở về, hỏi con bé chẳng phải sẽ biết rõ ngay thôi sao.” Tưởng Lệ Hồng nói.
“Tôi không tin đâu, dáng vẻ của Thư Lan nhà chúng tôi vừa đẹp, tính tình lại tốt, xưởng trưởng kia sẽ chướng mắt con bé ư!?”
Mẹ Khương nghẹn một hơi, cười lạnh một tiếng: “Cho dù chướng mắt, vậy cũng là chướng mắt Mẫn Vân nhà các người.”
Trái tim của mình mà… làm sao nỡ để người khác phê bình nửa câu.
Tưởng Lệ Hồng ở bên cạnh cũng không nổi nóng, dù sao cũng chỉ là mẹ kế, danh tiếng của con gái riêng, cô ta không đau lòng.
Tưởng Lệ Hồng bước hai bước về phía cửa của đại đội sản xuất, dựng tai lên nghe ngóng.
“Mọi người nghe thấy chưa, xe máy kéo đã trở lại, mọi người có thể hỏi các đồng chí trẻ tuổi đi tham gia xem mắt quan hệ hữu nghị một chút, chẳng phải sẽ biết sao, xem thử coi tôi có nói dối hay không.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro