Chương 37
Tử Y
2024-08-04 00:45:25
Chỉ có thể lãng phí cả đời ở đại đội Ma Bàn này.
Ba cô ta cũng hiên ngang lẫm liệt như thế này, muốn giữ khuôn phép, không thể chiếm tiện nghi của nhà nước, bảo cô ta cam chịu ở lại đây.
Khó khăn lắm mới có cơ hội cho cô ta, bây giờ lại bảo cô ta nhường lại.
Giang Mẫn Vân muốn khóc nhưng cô ta nhịn xuống được: “Ba à.... Con không....”
Không đợi cô ta nói thêm được điều gì, lúc này đã bị mẹ Khương ngắt lời: “Nhà họ Khương chúng tôi không có hứng thú với đối tượng bị đoạt mất, còn về trả lại thứ gì đó, chúng tôi càng không có hứng thú. Con bé nhà họ Giang kia, cô không cần bày ra một khuôn mặt khóc lóc thảm thiết, nếu như cô cảm thấy nhà họ Khương chúng tôi là tới cửa đòi người. Vậy cô đã sai hoàn toàn, hôm nay chúng tôi tới nhà, chỉ là muốn nói cho cô một đạo lý, nhà họ Khương không hèn nhát, con gái nhà họ Khương càng không thể vô duyên vô cớ bị người ta khi dễ!”
Bà đây là ra mặt vì con gái Khương Thư Lan, chứ không phải vì giành lại đối tượng xem mắt cho con gái Khương Thư Lan.
Mẹ Khương vẫn luôn tự hiểu rõ về điểm này.
Mẹ Khương càng như vậy, càng làm Giang Mẫn Vân hâm mộ, hâm mộ đến muốn khóc.
“Bà nội nuôi……”
Cô ta gọi một tiếng.
Mẹ Khương không để ý đến cô ta, tiếp tục phân phó cho những tên đầu trọc nhà họ Khương: “Trông coi thật kỹ cho mẹ.”
Tiếp theo, bà thúc giục anh ba nhà họ Khương ở trong phòng Giang Mẫn Vẫn: “Thằng ba, con đập nhanh lên cho mẹ!”
Người nhà họ Khương phân rõ phải trái, ai chọc đến bọn họ thì bọn họ trả thù người đó.
Dù cho đại đội trưởng có tới đây cũng không tìm ra lý lẽ.
Giang Mẫn Vân sắp khóc rồi: “Bà nội nuôi, bà đừng đập nữa mà!”
Mẹ Khương cười lạnh một tiếng: “Cô cũng đừng khóc, đền tiền nhà họ Khương chúng tôi dùng để thu xếp lại cho tôi, cô tự đưa rồi về phòng tha hồ mà khóc.”
Lời này khiến tiếng khóc của Giang Mẫn Vân cứng đờ, không còn cách nào khác, bị người ta tới nhà đập nát hết cả rồi.
Chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cầm mấy chục đồng tiền đền cho mẹ Khương.
Còn nghe được một chuyện trước khi đi, mẹ Khương trao đổi với người nhà họ Khương: “Tiền này đủ để độn vài cái áo bông cho em gái con!”
Giang Mẫn Vân: “……”
……
Mấy người đàn ông nhà họ Khương đều đi ra ngoài hết rồi.
Trong nhà chỉ còn mấy người chị dâu, băm cỏ cho heo thì băm cỏ cho heo, cho gà ăn thì cho gà ăn, nấu cơm thì nấu cơm, rất trật tự đâu ra đó chứ không hề lộn xộn chút nào.
Vừa thấy chị dâu cả Tưởng Tú Trân dẫn Khương Thư Lan trở về, tức khắc ra đón, chị dâu hai cầm một cái bát sứ to, đưa qua.
“Thư Lan, nếm thử tay nghề của chị xem có bị thụt lùi không?”
Bên trong bát sứ to là bánh trôi hấp nhân đậu, bánh nhân đậu vàng chanh, hấp nóng hôi hổi, thoạt nhìn trông rất mịn và ngon miệng.
Chị dâu hai không hỏi chuyện xem mắt khiến Khương Thư Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô nhận lấy rồi ăn thử một miếng, miệng đầy hương thơm ngọt mềm mại: “Cảm ơn chị dâu hai.”
Chị dâu hai Khương trìu mến mà lấy tay vuốt mặt cô: “Thư Lan, đừng sợ.”
Cùng lắm thì nhà bọn họ đồng lòng, xông tới liều mạng với nhà họ Trịnh.
Khương Thư Lan cắn bánh nhân đậu, cô cúi đầu, khi mắt rũ xuống, nước mắt rơi xuống xoành xoạch.
Người nhà của cô thật là tốt bụng quá.
Thật sự quá là tốt rồi, chính bởi vì quá tốt, cô mới không thể liên lụy đến bọn họ.
Sau một lúc lâu, Khương Thư Lan ngẩng đầu, ngăn nước mắt: “Chị dâu hai, em không sợ.”
Cô đã có quyết định của riêng mình.
Người nhà họ Khương vây quanh ngoài cửa nhà họ Giang, ước chừng hai tiếng đồng hồ, lúc này mới trở về.
Vậy còn chưa hết, chỉ là bắt đầu, hôm nay chỉ là ngày đầu tiên mà thôi.
Chờ đến sau khi cả nhà tụ tập ở cùng nhau, tất cả mọi người lo lắng mà nhìn về phía cô: “Thư Lan.”
Ba cô ta cũng hiên ngang lẫm liệt như thế này, muốn giữ khuôn phép, không thể chiếm tiện nghi của nhà nước, bảo cô ta cam chịu ở lại đây.
Khó khăn lắm mới có cơ hội cho cô ta, bây giờ lại bảo cô ta nhường lại.
Giang Mẫn Vân muốn khóc nhưng cô ta nhịn xuống được: “Ba à.... Con không....”
Không đợi cô ta nói thêm được điều gì, lúc này đã bị mẹ Khương ngắt lời: “Nhà họ Khương chúng tôi không có hứng thú với đối tượng bị đoạt mất, còn về trả lại thứ gì đó, chúng tôi càng không có hứng thú. Con bé nhà họ Giang kia, cô không cần bày ra một khuôn mặt khóc lóc thảm thiết, nếu như cô cảm thấy nhà họ Khương chúng tôi là tới cửa đòi người. Vậy cô đã sai hoàn toàn, hôm nay chúng tôi tới nhà, chỉ là muốn nói cho cô một đạo lý, nhà họ Khương không hèn nhát, con gái nhà họ Khương càng không thể vô duyên vô cớ bị người ta khi dễ!”
Bà đây là ra mặt vì con gái Khương Thư Lan, chứ không phải vì giành lại đối tượng xem mắt cho con gái Khương Thư Lan.
Mẹ Khương vẫn luôn tự hiểu rõ về điểm này.
Mẹ Khương càng như vậy, càng làm Giang Mẫn Vân hâm mộ, hâm mộ đến muốn khóc.
“Bà nội nuôi……”
Cô ta gọi một tiếng.
Mẹ Khương không để ý đến cô ta, tiếp tục phân phó cho những tên đầu trọc nhà họ Khương: “Trông coi thật kỹ cho mẹ.”
Tiếp theo, bà thúc giục anh ba nhà họ Khương ở trong phòng Giang Mẫn Vẫn: “Thằng ba, con đập nhanh lên cho mẹ!”
Người nhà họ Khương phân rõ phải trái, ai chọc đến bọn họ thì bọn họ trả thù người đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù cho đại đội trưởng có tới đây cũng không tìm ra lý lẽ.
Giang Mẫn Vân sắp khóc rồi: “Bà nội nuôi, bà đừng đập nữa mà!”
Mẹ Khương cười lạnh một tiếng: “Cô cũng đừng khóc, đền tiền nhà họ Khương chúng tôi dùng để thu xếp lại cho tôi, cô tự đưa rồi về phòng tha hồ mà khóc.”
Lời này khiến tiếng khóc của Giang Mẫn Vân cứng đờ, không còn cách nào khác, bị người ta tới nhà đập nát hết cả rồi.
Chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cầm mấy chục đồng tiền đền cho mẹ Khương.
Còn nghe được một chuyện trước khi đi, mẹ Khương trao đổi với người nhà họ Khương: “Tiền này đủ để độn vài cái áo bông cho em gái con!”
Giang Mẫn Vân: “……”
……
Mấy người đàn ông nhà họ Khương đều đi ra ngoài hết rồi.
Trong nhà chỉ còn mấy người chị dâu, băm cỏ cho heo thì băm cỏ cho heo, cho gà ăn thì cho gà ăn, nấu cơm thì nấu cơm, rất trật tự đâu ra đó chứ không hề lộn xộn chút nào.
Vừa thấy chị dâu cả Tưởng Tú Trân dẫn Khương Thư Lan trở về, tức khắc ra đón, chị dâu hai cầm một cái bát sứ to, đưa qua.
“Thư Lan, nếm thử tay nghề của chị xem có bị thụt lùi không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên trong bát sứ to là bánh trôi hấp nhân đậu, bánh nhân đậu vàng chanh, hấp nóng hôi hổi, thoạt nhìn trông rất mịn và ngon miệng.
Chị dâu hai không hỏi chuyện xem mắt khiến Khương Thư Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô nhận lấy rồi ăn thử một miếng, miệng đầy hương thơm ngọt mềm mại: “Cảm ơn chị dâu hai.”
Chị dâu hai Khương trìu mến mà lấy tay vuốt mặt cô: “Thư Lan, đừng sợ.”
Cùng lắm thì nhà bọn họ đồng lòng, xông tới liều mạng với nhà họ Trịnh.
Khương Thư Lan cắn bánh nhân đậu, cô cúi đầu, khi mắt rũ xuống, nước mắt rơi xuống xoành xoạch.
Người nhà của cô thật là tốt bụng quá.
Thật sự quá là tốt rồi, chính bởi vì quá tốt, cô mới không thể liên lụy đến bọn họ.
Sau một lúc lâu, Khương Thư Lan ngẩng đầu, ngăn nước mắt: “Chị dâu hai, em không sợ.”
Cô đã có quyết định của riêng mình.
Người nhà họ Khương vây quanh ngoài cửa nhà họ Giang, ước chừng hai tiếng đồng hồ, lúc này mới trở về.
Vậy còn chưa hết, chỉ là bắt đầu, hôm nay chỉ là ngày đầu tiên mà thôi.
Chờ đến sau khi cả nhà tụ tập ở cùng nhau, tất cả mọi người lo lắng mà nhìn về phía cô: “Thư Lan.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro