Chương 42
Tử Y
2024-08-04 00:45:25
Chỉ là Khương Thư Lan vừa mới bước ra khỏi cửa nhà họ Khương, liền gặp được xã viên của đại đội sản xuất tan làm trở về.
Các xã viên nhìn dáng vẻ xinh đẹp ưa nhìn của Khương Thư Lan, nhịn không được nói: “Thư Lan, cô lại đi xem mắt à?”
Ngày hôm qua cũng không phải tất cả mọi người đều đi tới nhà họ Khương, nhưng không ai là không biết chuyện làm mai.
Chỉ là, ở nông thôn cái gì cũng chậm, duy chỉ có tin tức là truyền nhanh.
Chuyện này chỉ trong một đêm, tất cả mọi người đều biết Khương Thư Lan lại muốn đi xem mắt.
Tưởng Tú Trân kéo tay Khương Thư Lan, gật đầu: “Vâng.”
Những người bên cạnh nhìn Khương Thư Lan, xinh đẹp giống như một đóa hoa, liền nhịn không được mà khen: “Chỉ bằng dáng vẻ xinh đẹp này của Thư Lan, yên tâm đi, lần này khẳng định có thể thành công.”
“Vậy cũng không nhất định, Thư Lan đã hai mươi hai, qua năm mới đã hai mươi ba, phía sau cô ấy lại có trịnh Hướng Đông liều mạng đuổi theo, loại con gái lỡ thì này, ai mà dám muốn cơ chứ?”
Người mở miệng là Tưởng Lệ Hồng, hôm qua bị người nhà họ Khương vây quanh nhà, trong lòng cô ta nghẹn một bụng tức giận, chỉ cảm thấy không có chỗ để trút.
Lời này của cô ta vừa nói ra, hiện trường nhất thời yên tĩnh hẳn.
Có người không nhịn nổi nữa: “Lệ Hồng, cô còn không biết đấy chứ, đối tượng xem mắt lần này của Thư Lan là một học sinh giỏi làm lính, lại còn là người thủ đô, rất ưu tú, quan trọng nhất là chủ nhiệm Vu của công xã cô có biết không? Chính là đại lãnh đạo xã đến hỗ trợ bày tỏ, người ta cũng không sợ Trịnh Hướng Đông!”
Việc này Tưởng Lệ Hồng thật sự không biết, hôm qua bị người nhà họ Khương vây quanh, cả nhà bọn họ cảm thấy hoảng hốt, đâm ra cũng không ra ngoài.
Đương nhiên là càng không có ai tới cửa nhà bọn họ khua môi múa mép.
Tưởng Lệ Hồng giật mình trừng mắt: “Không thể nào? Nhà trai xuất sắc như vậy làm sao lại đi xem mắt với một cô gái nông thôn kia chứ?”
Con gái riêng của cô ta là người tốt nghiệp đại học ở thủ đô Yến Kinh, cùng lắm là chỉ gặp được một người đàn ông lớn tuổi đã kết hôn lần hai.
Khương Thư Lan là một cô gái nông thôn chính gốc, dựa vào cái gì có thể xem mắt với đồng chí quân nhân thủ đô chứ?
Người bên cạnh nhịn không được nở nụ cười: “Cái này cô cũng không biết à, đối tượng xem mắt lần này của Thư Lan, vốn dĩ là của Mẫn Vân nhà cô. Nhưng Mẫn Vân nhà cô không phải là leo cành cao, cướp đối tượng xem mắt của Thư Lan à? Người ta làm lính nên nhìn không được, tính toán bồi thường cho Thư Lan. Lại nói nữa, Thư Lan có thể xem mắt cùng đồng chí ưu tú như vậy, ngược lại phải cám ơn Mẫn Vân nhà cô đó.”
Lời này tuy nói là nói lời cảm ơn, nhưng ý tứ châm chọc bên trong không cần nói cũng biết.
Tưởng Lệ Hồng liền thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ: “Không có khả năng như vậy được!”
Người bên cạnh mặc kệ cô ta có tin hay không, liền quay đầu hỏi Khương Thư Lan: “Thư Lan, cô cảm thấy đối tượng xem mắt giám đốc nhà máy lúc trước tốt không? Hay là người làm lính lúc này tốt hơn?”
Đối phương tươi cười, nhìn thế nào cũng mang theo vài phần tinh nghịch.
Khương Thư Lan đỏ mặt, suy nghĩ một chút, nói xấu người khác là không tốt, cô so sánh một cái: “Dì, dì nói trong nhà dùng ấm đun nước bằng sắt mấy năm rồi mới mua ấm đun nước bằng sắt mới, mọi người cảm thấy cái nào tốt?”
Tuy rằng không trực tiếp nói Trâu Dược Hoa là đồ cũ, nhưng ẩn dụ này lại lập tức được thể hiện ra rõ ràng.
“Ấm đun nước bằng sắt cũ kia, không chỉ bị rò rỉ nước, mà còn không giữ ấm nữa.” Người bên cạnh nói một cách đương nhiên: “Hàng đã qua sử dụng đương nhiên kém hơn đồ mới mua rồi!”
Hàng đã qua sử dụng là nói ai?
Đương nhiên là nói Trâu Dược Hoa.
Những người xung quanh cười ầm lên.
Các xã viên nhìn dáng vẻ xinh đẹp ưa nhìn của Khương Thư Lan, nhịn không được nói: “Thư Lan, cô lại đi xem mắt à?”
Ngày hôm qua cũng không phải tất cả mọi người đều đi tới nhà họ Khương, nhưng không ai là không biết chuyện làm mai.
Chỉ là, ở nông thôn cái gì cũng chậm, duy chỉ có tin tức là truyền nhanh.
Chuyện này chỉ trong một đêm, tất cả mọi người đều biết Khương Thư Lan lại muốn đi xem mắt.
Tưởng Tú Trân kéo tay Khương Thư Lan, gật đầu: “Vâng.”
Những người bên cạnh nhìn Khương Thư Lan, xinh đẹp giống như một đóa hoa, liền nhịn không được mà khen: “Chỉ bằng dáng vẻ xinh đẹp này của Thư Lan, yên tâm đi, lần này khẳng định có thể thành công.”
“Vậy cũng không nhất định, Thư Lan đã hai mươi hai, qua năm mới đã hai mươi ba, phía sau cô ấy lại có trịnh Hướng Đông liều mạng đuổi theo, loại con gái lỡ thì này, ai mà dám muốn cơ chứ?”
Người mở miệng là Tưởng Lệ Hồng, hôm qua bị người nhà họ Khương vây quanh nhà, trong lòng cô ta nghẹn một bụng tức giận, chỉ cảm thấy không có chỗ để trút.
Lời này của cô ta vừa nói ra, hiện trường nhất thời yên tĩnh hẳn.
Có người không nhịn nổi nữa: “Lệ Hồng, cô còn không biết đấy chứ, đối tượng xem mắt lần này của Thư Lan là một học sinh giỏi làm lính, lại còn là người thủ đô, rất ưu tú, quan trọng nhất là chủ nhiệm Vu của công xã cô có biết không? Chính là đại lãnh đạo xã đến hỗ trợ bày tỏ, người ta cũng không sợ Trịnh Hướng Đông!”
Việc này Tưởng Lệ Hồng thật sự không biết, hôm qua bị người nhà họ Khương vây quanh, cả nhà bọn họ cảm thấy hoảng hốt, đâm ra cũng không ra ngoài.
Đương nhiên là càng không có ai tới cửa nhà bọn họ khua môi múa mép.
Tưởng Lệ Hồng giật mình trừng mắt: “Không thể nào? Nhà trai xuất sắc như vậy làm sao lại đi xem mắt với một cô gái nông thôn kia chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con gái riêng của cô ta là người tốt nghiệp đại học ở thủ đô Yến Kinh, cùng lắm là chỉ gặp được một người đàn ông lớn tuổi đã kết hôn lần hai.
Khương Thư Lan là một cô gái nông thôn chính gốc, dựa vào cái gì có thể xem mắt với đồng chí quân nhân thủ đô chứ?
Người bên cạnh nhịn không được nở nụ cười: “Cái này cô cũng không biết à, đối tượng xem mắt lần này của Thư Lan, vốn dĩ là của Mẫn Vân nhà cô. Nhưng Mẫn Vân nhà cô không phải là leo cành cao, cướp đối tượng xem mắt của Thư Lan à? Người ta làm lính nên nhìn không được, tính toán bồi thường cho Thư Lan. Lại nói nữa, Thư Lan có thể xem mắt cùng đồng chí ưu tú như vậy, ngược lại phải cám ơn Mẫn Vân nhà cô đó.”
Lời này tuy nói là nói lời cảm ơn, nhưng ý tứ châm chọc bên trong không cần nói cũng biết.
Tưởng Lệ Hồng liền thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ: “Không có khả năng như vậy được!”
Người bên cạnh mặc kệ cô ta có tin hay không, liền quay đầu hỏi Khương Thư Lan: “Thư Lan, cô cảm thấy đối tượng xem mắt giám đốc nhà máy lúc trước tốt không? Hay là người làm lính lúc này tốt hơn?”
Đối phương tươi cười, nhìn thế nào cũng mang theo vài phần tinh nghịch.
Khương Thư Lan đỏ mặt, suy nghĩ một chút, nói xấu người khác là không tốt, cô so sánh một cái: “Dì, dì nói trong nhà dùng ấm đun nước bằng sắt mấy năm rồi mới mua ấm đun nước bằng sắt mới, mọi người cảm thấy cái nào tốt?”
Tuy rằng không trực tiếp nói Trâu Dược Hoa là đồ cũ, nhưng ẩn dụ này lại lập tức được thể hiện ra rõ ràng.
“Ấm đun nước bằng sắt cũ kia, không chỉ bị rò rỉ nước, mà còn không giữ ấm nữa.” Người bên cạnh nói một cách đương nhiên: “Hàng đã qua sử dụng đương nhiên kém hơn đồ mới mua rồi!”
Hàng đã qua sử dụng là nói ai?
Đương nhiên là nói Trâu Dược Hoa.
Những người xung quanh cười ầm lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro