Chương 46
Tử Y
2024-08-04 00:45:25
“Lần đầu tiên tôi xem mắt, căn bản còn rất nhiều khuyết điểm, đồng chí Khương Thư Lan, xin đừng trách mà hãy thông cảm cho tôi nhé.”
Khương Thư Lan lộ ra vẻ dịu dàng, nhịn không được mà trêu ghẹo: “Cũng không phải là lần đầu tiên, tôi thấy đây là lần thứ hai đấy chứ.”
Cô giơ hai ngón tay, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh giống như cọng hành vậy.
Ánh mắt Chu Trung Phong thâm sâu, anh nghĩ quả thật đúng là lần thứ hai xem mắt.
Chẳng qua, lần đầu tiên xem mắt và lần thứ hai xem mắt... đều là với nữ đồng chí trước mặt này.
“Vậy nói rõ ra thì... chúng ta đây là có duyên phận với nhau sao?”
Thấy đối phương thả lỏng, ngữ khí của anh cũng bình thản vài phần, không còn căng thẳng như trước nữa.
Khương Thư Lan suy nghĩ một chút, hôm qua vào nhầm cửa, xem mắt nhầm, mắng vị nam đồng chí trước mặt này đến mức dáng vẻ máu chó cũng muốn nổi lên, nhưng đến lần thứ hai thì lại thích thú nở nụ cười.
“Hôm qua thật sự có lỗi với anh.” Cô vẫn thường hay nghĩ về ngày hôm đó.
“Không có hôm qua thì cũng sẽ không có hôm nay không phải sao?”
Chu Trung Phong thêm nước trà vào cốc cho cô, gân tay của anh nổi lên rất rõ ràng, ngón tay thon dài, lúc cầm lấy ấm đun nước bằng sắt, bàn tay của anh trông thoăn thoắt và mạnh mẽ hơn nhiều.
Khương Thư Lan thu hồi ánh mắt, nghiêm túc gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Cô đứng lên, cất giọng dịu dàng nói: “Nếu anh đã giới thiệu xong, vậy tôi cũng tự giới thiệu, tôi tên là Khương Thư Lan, năm nay 22 tuổi, qua năm mới là 23 tuổi, tốt nghiệp trung học, cha mẹ trong nhà đều là người của đại đội Ma Bàn, có bốn anh trai, sáu cháu trai, về phần công việc.....”
Giọng điệu của cô dừng lại một lúc: “Tạm thời không có việc làm.”
“Cái này không đáng là bao!” Chu Trung Phong tiếp một câu: “Lương của tôi đủ để lo chuyện này.” Dừng một chút, anh bổ sung thêm một câu: "Còn có thể nộp lên trên nữa.”
Khương Thư Lan cảm thấy ngoài ý muốn, đối phương càng thẳng thắn, cô càng có chút bất an, càng không thể gạt đối phương: “Đồng chí Chu, hoàn cảnh của tôi anh cũng nên biết một chút, phía sau tôi còn có một Trịnh Hướng Đông đang đuổi theo không rời, gia thế đối phương lợi hại, nếu chúng ta ở cùng một chỗ, có thể sẽ có chút phiền toái.”
Chu Trung Phong nhìn chằm chằm dáng vẻ ảm đạm khẩn trương của cô, anh suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy tôi sẽ sợ anh ta sao?”
Vóc dáng anh cực cao, cao 1m85, chỉ cần đứng ở đó thôi cũng đã khiến người ta yêu thích rồi.
“Anh không cần sợ anh ta, nhưng tôi…” Khương Thư Lan nhéo nhéo đầu ngón tay, thẳng thắn hỏi: “Anh có thể bảo vệ được tôi không? Anh có thể bảo vệ gia đình của tôi không?”
Đó là điều cô muốn hỏi nhất.
Tình hình hiện tại của cô bây giờ là đầy rẫy những nguy cơ.
Chu Trung Phong nhìn ra sự bất an của cô, anh tiến lên một bước, đứng lên, nắm tay đặt ở ngực, giọng nói lạnh lùng mang theo vài phần kiên định.
“Đồng chí Khương Thư Lan, tôi lấy danh nghĩa tổ chức để thề, chỉ cần cô gả cho Chu Trung Phong tôi, tôi tất nhiên sẽ che chở cho cô, che chở cho người nhà của cô.”
Dừng một chút, anh suy nghĩ thêm, sau đó bổ sung: “.... Cho dù không gả thì tôi cũng sẽ che chở cho cô.”
Đây là phản ứng cơ bản nhất của mỗi người lính con của nhân dân khi nhìn thấy sự bất bình.
Lời này làm cho Khương Thư Lan thoáng cái thở phào nhẹ nhõm, giống như tảng đá đè ở ngực lập tức bị vỡ vụn ra.
Cô không thể không mỉm cười.
Nhưng nghĩ đến màn hình tiết lộ ra cốt truyện, đối phương cả đời không kết hôn, không gần nữ sắc, mà hiện tại anh lại chủ động như vậy, có phải có bệnh ẩn gì không? Cho nên có phải là...??
Khương Thư Lan lộ ra vẻ dịu dàng, nhịn không được mà trêu ghẹo: “Cũng không phải là lần đầu tiên, tôi thấy đây là lần thứ hai đấy chứ.”
Cô giơ hai ngón tay, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh giống như cọng hành vậy.
Ánh mắt Chu Trung Phong thâm sâu, anh nghĩ quả thật đúng là lần thứ hai xem mắt.
Chẳng qua, lần đầu tiên xem mắt và lần thứ hai xem mắt... đều là với nữ đồng chí trước mặt này.
“Vậy nói rõ ra thì... chúng ta đây là có duyên phận với nhau sao?”
Thấy đối phương thả lỏng, ngữ khí của anh cũng bình thản vài phần, không còn căng thẳng như trước nữa.
Khương Thư Lan suy nghĩ một chút, hôm qua vào nhầm cửa, xem mắt nhầm, mắng vị nam đồng chí trước mặt này đến mức dáng vẻ máu chó cũng muốn nổi lên, nhưng đến lần thứ hai thì lại thích thú nở nụ cười.
“Hôm qua thật sự có lỗi với anh.” Cô vẫn thường hay nghĩ về ngày hôm đó.
“Không có hôm qua thì cũng sẽ không có hôm nay không phải sao?”
Chu Trung Phong thêm nước trà vào cốc cho cô, gân tay của anh nổi lên rất rõ ràng, ngón tay thon dài, lúc cầm lấy ấm đun nước bằng sắt, bàn tay của anh trông thoăn thoắt và mạnh mẽ hơn nhiều.
Khương Thư Lan thu hồi ánh mắt, nghiêm túc gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Cô đứng lên, cất giọng dịu dàng nói: “Nếu anh đã giới thiệu xong, vậy tôi cũng tự giới thiệu, tôi tên là Khương Thư Lan, năm nay 22 tuổi, qua năm mới là 23 tuổi, tốt nghiệp trung học, cha mẹ trong nhà đều là người của đại đội Ma Bàn, có bốn anh trai, sáu cháu trai, về phần công việc.....”
Giọng điệu của cô dừng lại một lúc: “Tạm thời không có việc làm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cái này không đáng là bao!” Chu Trung Phong tiếp một câu: “Lương của tôi đủ để lo chuyện này.” Dừng một chút, anh bổ sung thêm một câu: "Còn có thể nộp lên trên nữa.”
Khương Thư Lan cảm thấy ngoài ý muốn, đối phương càng thẳng thắn, cô càng có chút bất an, càng không thể gạt đối phương: “Đồng chí Chu, hoàn cảnh của tôi anh cũng nên biết một chút, phía sau tôi còn có một Trịnh Hướng Đông đang đuổi theo không rời, gia thế đối phương lợi hại, nếu chúng ta ở cùng một chỗ, có thể sẽ có chút phiền toái.”
Chu Trung Phong nhìn chằm chằm dáng vẻ ảm đạm khẩn trương của cô, anh suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy tôi sẽ sợ anh ta sao?”
Vóc dáng anh cực cao, cao 1m85, chỉ cần đứng ở đó thôi cũng đã khiến người ta yêu thích rồi.
“Anh không cần sợ anh ta, nhưng tôi…” Khương Thư Lan nhéo nhéo đầu ngón tay, thẳng thắn hỏi: “Anh có thể bảo vệ được tôi không? Anh có thể bảo vệ gia đình của tôi không?”
Đó là điều cô muốn hỏi nhất.
Tình hình hiện tại của cô bây giờ là đầy rẫy những nguy cơ.
Chu Trung Phong nhìn ra sự bất an của cô, anh tiến lên một bước, đứng lên, nắm tay đặt ở ngực, giọng nói lạnh lùng mang theo vài phần kiên định.
“Đồng chí Khương Thư Lan, tôi lấy danh nghĩa tổ chức để thề, chỉ cần cô gả cho Chu Trung Phong tôi, tôi tất nhiên sẽ che chở cho cô, che chở cho người nhà của cô.”
Dừng một chút, anh suy nghĩ thêm, sau đó bổ sung: “.... Cho dù không gả thì tôi cũng sẽ che chở cho cô.”
Đây là phản ứng cơ bản nhất của mỗi người lính con của nhân dân khi nhìn thấy sự bất bình.
Lời này làm cho Khương Thư Lan thoáng cái thở phào nhẹ nhõm, giống như tảng đá đè ở ngực lập tức bị vỡ vụn ra.
Cô không thể không mỉm cười.
Nhưng nghĩ đến màn hình tiết lộ ra cốt truyện, đối phương cả đời không kết hôn, không gần nữ sắc, mà hiện tại anh lại chủ động như vậy, có phải có bệnh ẩn gì không? Cho nên có phải là...??
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro