Thập Niên 70 Mẹ Ruột Là Nhân Vật Phản Diện, Tôi Mang Bé Con Ăn Dưa Xem Kịch
Anh Trai Đến Rồ...
Băng Chi Vũ
2024-11-08 19:17:03
Sau khi Hứa Thiến trở về, cô liền đạp xe lên huyện.
Cô gửi một bức điện báo(*) dài cho người cha thiên vị của mình, gửi thẳng đến nhà máy chỗ ông ta làm.
(*) Điện báo: là một hình thức truyền tin không thông qua lời nói. Cách thức này sử dụng máy điện báo là một thiết bị sử xung điện để truyền tải qua dây dẫn hoặc sóng vô tuyến những thông tin đã được mã hóa.
Nội dung chủ yếu là than thở.
Than rằng cô phải xây nhà rồi đào giếng nên đã hết tiền rồi. Hỏi xem có phải cha cô định mặc kệ sống chết của cô hay không.
Sau đó nói còn rằng cô rất nhớ ông bà nội, nếu hai người họ còn sống, chắc chắn sẽ không bỏ mặc cô như này.
Hứa Thiến biết nhắc đến mẹ cô cơ bản là vô ích. Sau khi cha cô cưới người phụ nữ đó, sớm đã vứt mẹ cô vào xó xỉnh nào rồi. Muốn than thở thì phải nhắc đến ông bà nội.
Cha cô rất hiếu thảo, chuyện hối hận nhất của ông ta là cha mẹ mất sớm, ông ta còn chưa tận hiếu.
Là đứa cháu gái được ông bà nội yêu thương nhất khi còn sống, kiểu gì ông ta cũng sẽ bỏ ra chút tiền để chăm sóc cô một chút?
Hứa Thiến vốn tưởng cha cô chắc chắn sẽ gửi tiền cho cô, không nhiều thì ít cũng phải một hai trăm đồng.
Chỉ là cô không ngờ, sau khi cô gửi bức điện báo đó, không chỉ có tiền được gửi về mà anh trai cô cũng theo đến.
"Anh trai, sao anh lại đến đây?"
Hứa Thiến vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Hứa Thận đứng trong sân, vui mừng đến nỗi không biết để chậu nước trên tay vào đâu.
"Em gái, lâu rồi không gặp, sao trông em lại mập hơn thế này?"
Phải nói rằng, nếu Hứa Thiến gặp lại Hứa Thận là vui mừng thì Hứa Thận khi gặp Hứa Thiến tuyệt đối là kinh ngạc đến há hốc mồm.
Anh ấy suýt nữa không nhận ra cô gái mập mạp trước mắt này lại là cô em gái hoạt bát đáng yêu, ngoan ngoãn của anh ta.
Hứa Thiến nghe vậy, sắc mặt không khỏi tối sầm lại, tâm trạng vui mừng ngạc nhiên gì đó đều bay đến tận đảo Java rồi.
"Anh có thể đừng nhắc đến chuyện này được không vậy, từ khi sinh ba đứa con xong cân nặng của em vẫn chưa giảm được, thật là sầu não mà!"
Hứa Thiến mặt đầy vẻ u sầu.
"Phụt! Ha ha ha..."
Thế mà Hứa Thận lại cười phá lên, rồi sau đó lại hỏi: "Ba đứa cháu trai của anh đâu, mau bế ra đây cho anh chơi với chúng một chút nào."
Hứa Thiến liếc anh ấy một cái đầy bất lực nhưng vẫn mời anh ấy vào phòng khách rồi bế mấy đứa nhỏ ra.
"A a!"
"A!"
"A a... a!"
Ba đứa nhỏ vừa kêu a a a, vừa mở to đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Hứa Thận.
Miệng vẫn còn chảy đầy nước miếng, Hứa Thận nhìn mà thích không chịu nổi, hôn từng đứa một. Thế là mặt Hứa Thận bị dính toàn nước bọt.
"Em gái, ba đứa này là sinh ba à? Sao trông chẳng giống nhau chút nào vậy?"
"Sinh ba nhưng khác trứng thì tất nhiên là không giống nhau rồi, nhưng vẫn có một vài nét giống nhau. Anh nhìn xem khóe mắt của chúng có phải đều hơi cong không, giống hệt cha chúng nó, không giống đôi mắt hạnh nhân tròn xoe của em."
"Ha ha."
Hứa Thận cười khẽ một tiếng, rồi bế một đứa nhỏ lên, tung lên cao rồi lại đỡ lấy.
Hứa Thiến nhìn mà sợ hết hồn, nhưng đứa bé lại chơi rất vui, thích chí kêu "A a a".
"Nào, gọi bác đi."
"Gọi bác ơi!"
"A a a!"
Ba đứa nhỏ đều vẫn còn ở giai đoạn chỉ biết kêu "A a a". Đợi đến lúc gọi được thì có lẽ phải mất vài tháng nữa.
Thấy ba đứa nhỏ vậy mà không chịu nể mặt, Hứa Thận cũng không tức giận, lại chơi với bọn trẻ một lúc. Mãi cho đến khi ba đứa nhỏ đều bắt đầu quấy khóc mới gọi mẹ chúng đến dỗ ngủ.
"Anh trai, sao anh lại đột nhiên đến đây?"
"Sau khi cha nhận được điện báo của em, không yên tâm nên bảo anh đến đây thăm em. Thực ra lúc em sinh con, anh cũng muốn đến thăm nhưng đúng lúc đó anh lại được cử đi học tập rèn luyện. Anh không muốn bỏ lỡ nên đến khi học xong trở về mới đến thăm em được."
Buổi trưa ăn cơm, Hứa Thiến kể cho anh ấy nghe một số chuyện mà cô đã trải qua trong hai năm này, nói chung là đều khá thuận lợi.
Cô đi học kỹ thuật, sau khi học xong thì làm trong ngành này, lương cũng cao, mỗi tháng được hơn năm mươi đồng.
Cô gửi một bức điện báo(*) dài cho người cha thiên vị của mình, gửi thẳng đến nhà máy chỗ ông ta làm.
(*) Điện báo: là một hình thức truyền tin không thông qua lời nói. Cách thức này sử dụng máy điện báo là một thiết bị sử xung điện để truyền tải qua dây dẫn hoặc sóng vô tuyến những thông tin đã được mã hóa.
Nội dung chủ yếu là than thở.
Than rằng cô phải xây nhà rồi đào giếng nên đã hết tiền rồi. Hỏi xem có phải cha cô định mặc kệ sống chết của cô hay không.
Sau đó nói còn rằng cô rất nhớ ông bà nội, nếu hai người họ còn sống, chắc chắn sẽ không bỏ mặc cô như này.
Hứa Thiến biết nhắc đến mẹ cô cơ bản là vô ích. Sau khi cha cô cưới người phụ nữ đó, sớm đã vứt mẹ cô vào xó xỉnh nào rồi. Muốn than thở thì phải nhắc đến ông bà nội.
Cha cô rất hiếu thảo, chuyện hối hận nhất của ông ta là cha mẹ mất sớm, ông ta còn chưa tận hiếu.
Là đứa cháu gái được ông bà nội yêu thương nhất khi còn sống, kiểu gì ông ta cũng sẽ bỏ ra chút tiền để chăm sóc cô một chút?
Hứa Thiến vốn tưởng cha cô chắc chắn sẽ gửi tiền cho cô, không nhiều thì ít cũng phải một hai trăm đồng.
Chỉ là cô không ngờ, sau khi cô gửi bức điện báo đó, không chỉ có tiền được gửi về mà anh trai cô cũng theo đến.
"Anh trai, sao anh lại đến đây?"
Hứa Thiến vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Hứa Thận đứng trong sân, vui mừng đến nỗi không biết để chậu nước trên tay vào đâu.
"Em gái, lâu rồi không gặp, sao trông em lại mập hơn thế này?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phải nói rằng, nếu Hứa Thiến gặp lại Hứa Thận là vui mừng thì Hứa Thận khi gặp Hứa Thiến tuyệt đối là kinh ngạc đến há hốc mồm.
Anh ấy suýt nữa không nhận ra cô gái mập mạp trước mắt này lại là cô em gái hoạt bát đáng yêu, ngoan ngoãn của anh ta.
Hứa Thiến nghe vậy, sắc mặt không khỏi tối sầm lại, tâm trạng vui mừng ngạc nhiên gì đó đều bay đến tận đảo Java rồi.
"Anh có thể đừng nhắc đến chuyện này được không vậy, từ khi sinh ba đứa con xong cân nặng của em vẫn chưa giảm được, thật là sầu não mà!"
Hứa Thiến mặt đầy vẻ u sầu.
"Phụt! Ha ha ha..."
Thế mà Hứa Thận lại cười phá lên, rồi sau đó lại hỏi: "Ba đứa cháu trai của anh đâu, mau bế ra đây cho anh chơi với chúng một chút nào."
Hứa Thiến liếc anh ấy một cái đầy bất lực nhưng vẫn mời anh ấy vào phòng khách rồi bế mấy đứa nhỏ ra.
"A a!"
"A!"
"A a... a!"
Ba đứa nhỏ vừa kêu a a a, vừa mở to đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Hứa Thận.
Miệng vẫn còn chảy đầy nước miếng, Hứa Thận nhìn mà thích không chịu nổi, hôn từng đứa một. Thế là mặt Hứa Thận bị dính toàn nước bọt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em gái, ba đứa này là sinh ba à? Sao trông chẳng giống nhau chút nào vậy?"
"Sinh ba nhưng khác trứng thì tất nhiên là không giống nhau rồi, nhưng vẫn có một vài nét giống nhau. Anh nhìn xem khóe mắt của chúng có phải đều hơi cong không, giống hệt cha chúng nó, không giống đôi mắt hạnh nhân tròn xoe của em."
"Ha ha."
Hứa Thận cười khẽ một tiếng, rồi bế một đứa nhỏ lên, tung lên cao rồi lại đỡ lấy.
Hứa Thiến nhìn mà sợ hết hồn, nhưng đứa bé lại chơi rất vui, thích chí kêu "A a a".
"Nào, gọi bác đi."
"Gọi bác ơi!"
"A a a!"
Ba đứa nhỏ đều vẫn còn ở giai đoạn chỉ biết kêu "A a a". Đợi đến lúc gọi được thì có lẽ phải mất vài tháng nữa.
Thấy ba đứa nhỏ vậy mà không chịu nể mặt, Hứa Thận cũng không tức giận, lại chơi với bọn trẻ một lúc. Mãi cho đến khi ba đứa nhỏ đều bắt đầu quấy khóc mới gọi mẹ chúng đến dỗ ngủ.
"Anh trai, sao anh lại đột nhiên đến đây?"
"Sau khi cha nhận được điện báo của em, không yên tâm nên bảo anh đến đây thăm em. Thực ra lúc em sinh con, anh cũng muốn đến thăm nhưng đúng lúc đó anh lại được cử đi học tập rèn luyện. Anh không muốn bỏ lỡ nên đến khi học xong trở về mới đến thăm em được."
Buổi trưa ăn cơm, Hứa Thiến kể cho anh ấy nghe một số chuyện mà cô đã trải qua trong hai năm này, nói chung là đều khá thuận lợi.
Cô đi học kỹ thuật, sau khi học xong thì làm trong ngành này, lương cũng cao, mỗi tháng được hơn năm mươi đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro